Lúc cô ta xuống xe, không ngờ đến Tống Dật Hiên lại bất ngờ bế ngang cô ta lên.
“Có người nói với anh cô dâu mới chưa bước vào cửa thì chân không được chạm đất.”
Trong lòng Hồ Ngọc Duyên bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.
“Em không quan trọng chuyện này.”
“Đừng, ngày kết hôn chúng ta vẫn nên tuân theo phong tục.”
Nói rồi Tống Dật Hiên ôm Hồ Ngọc Duyên xuống xe.
Tô Nam đích thân mở cửa xe, cười nói: “Hôm nay tôi làm tài xế cho hai người, thế nào?”
“Làm phiền cậu Tô rồi.”
Tống Dật Hiên vô cùng cảm kích cười.
Tô Nam nói với Tống Dật Hiên: “Rời khỏi đoàn xe, chúng ta đi một mình tới đó. Sau đó sẽ tập trung lại với ông Tiêu ở bên đó.”
Hồ Ngọc Duyên hơi ngây ra, bất chợt hiểu ra gì đó.
“Được.”
Cô ta trực tiếp thay Tống Dật Hiên trả lời.
Đến Tô Nam cũng hành động rồi, chắc là do Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn điều động đây mà.
Bọn họ có thể tìm được một chiếc xe giống y hệt, chắc chắn là vì sợ giữa đường có người cướp xe dâu.
Tô Nam thấy Hồ Ngọc Duyên hiểu chuyện như vậy, cười nói: “Cậu Tống, cậu có phúc thật đấy.”
“Ừ, cảm ơn đã quá khen.”
Tống Dật Hiên hôm nay miệng cười không lúc nào khép lại được.
Anh ta thật sự vui mừng.
Tô Nam là người từng trải, đương nhiên sẽ không trêu cười cậu Tống, có điều tốt bụng nhắc nhở nói: “Tối hôm nay chúng tôi sẽ náo loạn động phòng đó, cậu tốt nhất chuẩn bị tâm lý trước đi.”
“Náo loạn thật à?”
Tống Dật Hiên tưởng Diệp Ân Tuấn nói chơi thôi.
“Đúng vậy, lẽ nào cậu vẫn còn tưởng là giả? Đừng nghĩ nữa. Cả đời người này cũng chỉ có một lần này được náo loạn thoải mái thôi.”
Tô Nam nói xong liền khởi động xe rời khỏi.
Cả quãng đường Tống Dật Hiên đều nắm chặt tay Hồ Ngọc Duyên, cảm thấy trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Lúc sắp đến chỗ ở của ông cụ Tiêu, điện thoại của Tô Nam reo lên.
Cậu ta đang lái xe, trượt thẳng màn hình bắt máy nghe.
“Tôi là Tô Nam.”
“Cậu Tô, quả nhiên không ngoài dự đoán, xe cưới của cậu Tống phát nổ rồi.”
Câu nói này thốt ra, toàn thân Hồ Ngọc Duyên toát mồ hôi lạnh, sắc mặt Tống Dật Hiên cũng có chút khó coi.
“Người của Vu Phong sao?”
“Chắc là vậy.”
“Biết rồi, năm phút nữa chúng tôi sẽ đến, chuẩn bị đón tiếp đi.”
“Vâng.”
“Có người nói với anh cô dâu mới chưa bước vào cửa thì chân không được chạm đất.”
Trong lòng Hồ Ngọc Duyên bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.
“Em không quan trọng chuyện này.”
“Đừng, ngày kết hôn chúng ta vẫn nên tuân theo phong tục.”
Nói rồi Tống Dật Hiên ôm Hồ Ngọc Duyên xuống xe.
Tô Nam đích thân mở cửa xe, cười nói: “Hôm nay tôi làm tài xế cho hai người, thế nào?”
“Làm phiền cậu Tô rồi.”
Tống Dật Hiên vô cùng cảm kích cười.
Tô Nam nói với Tống Dật Hiên: “Rời khỏi đoàn xe, chúng ta đi một mình tới đó. Sau đó sẽ tập trung lại với ông Tiêu ở bên đó.”
Hồ Ngọc Duyên hơi ngây ra, bất chợt hiểu ra gì đó.
“Được.”
Cô ta trực tiếp thay Tống Dật Hiên trả lời.
Đến Tô Nam cũng hành động rồi, chắc là do Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn điều động đây mà.
Bọn họ có thể tìm được một chiếc xe giống y hệt, chắc chắn là vì sợ giữa đường có người cướp xe dâu.
Tô Nam thấy Hồ Ngọc Duyên hiểu chuyện như vậy, cười nói: “Cậu Tống, cậu có phúc thật đấy.”
“Ừ, cảm ơn đã quá khen.”
Tống Dật Hiên hôm nay miệng cười không lúc nào khép lại được.
Anh ta thật sự vui mừng.
Tô Nam là người từng trải, đương nhiên sẽ không trêu cười cậu Tống, có điều tốt bụng nhắc nhở nói: “Tối hôm nay chúng tôi sẽ náo loạn động phòng đó, cậu tốt nhất chuẩn bị tâm lý trước đi.”
“Náo loạn thật à?”
Tống Dật Hiên tưởng Diệp Ân Tuấn nói chơi thôi.
“Đúng vậy, lẽ nào cậu vẫn còn tưởng là giả? Đừng nghĩ nữa. Cả đời người này cũng chỉ có một lần này được náo loạn thoải mái thôi.”
Tô Nam nói xong liền khởi động xe rời khỏi.
Cả quãng đường Tống Dật Hiên đều nắm chặt tay Hồ Ngọc Duyên, cảm thấy trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Lúc sắp đến chỗ ở của ông cụ Tiêu, điện thoại của Tô Nam reo lên.
Cậu ta đang lái xe, trượt thẳng màn hình bắt máy nghe.
“Tôi là Tô Nam.”
“Cậu Tô, quả nhiên không ngoài dự đoán, xe cưới của cậu Tống phát nổ rồi.”
Câu nói này thốt ra, toàn thân Hồ Ngọc Duyên toát mồ hôi lạnh, sắc mặt Tống Dật Hiên cũng có chút khó coi.
“Người của Vu Phong sao?”
“Chắc là vậy.”
“Biết rồi, năm phút nữa chúng tôi sẽ đến, chuẩn bị đón tiếp đi.”
“Vâng.”
/2602
|