Không đúng, có lẽ là Khương Hiểu còn thảm hại hơn Phương Đình, ít nhất là Phương Đình có ba mẹ yêu thương mình, Khương Hiểu có gì đâu chứ?
Cô ta không có cái gì hết, sống lẻ loi một mình đã không dễ, nếu như bởi vì yêu anh ta mà nhận phải sự đối xử không bình đẳng, làm sao anh ta có thể xứng đáng với Khương Hiểu?
Lam Thần mím môi không nói nữa, nhưng mà hành vi và hơi thở của anh ta đã mang theo sự xa cách.
Diệp Tranh ngồi đằng sau nhìn hai người bọn họ như thế này, không khỏi thở dài một hơi.
Người lớn đúng là người lớn, thật là làm kiêu.
Diệp Tranh cúi đầu xuống chơi đùa với vạt áo của mình.
Thật là đáng tiếc, cậu bé đã dùng hết mê hương mà mình vừa mới nghiên cứu ra, nhưng mà thấy hiệu quả không hài lòng cho lắm, nhiều giây trôi qua, tầm một phút mới có tác dụng, xem ra còn phải trở về cải tiến lại mới được.
Ba người không tiếp tục nói chuyện nữa, chẳng mấy chốc, Lam Thần đã lái xe đến cửa biệt thự ông cụ nhà họ Tiêu.
Tiệc cưới vẫn còn đang được diễn ra.
Nhưng mà Lam Thần không đi vào, nói với Khương Hiểu: “Cô đưa Tranh vào đi, tôi đi trước đây.”
“Anh không vào hả? Có lẽ là Sếp Diệp thấy anh cứu được cậu chủ Tranh thì sẽ đổi ý không chừng.”
Khương Hiểu cũng không muốn để anh ta đi nhanh như vậy.
Lam Thần lại trực tiếp đưa chìa khóa xe cho Khương Hiểu, nhẹ giọng nói: “Sếp Diệp không phải là một người thay đổi xoành xoạch, huống hồ gì anh ấy vẫn còn chưa đạt được mục đích tại sao mà anh ấy làm như vậy, anh ấy sẽ không thay đổi chủ ý đâu.”
“Mục đích? Sếp Diệp có thể có mục đích gì với anh?”
Khương Hiểu sốt ruột bắt lấy vạt áo của Lam Thần.
Lam Thần nhìn vạt áo của mình, cười khổ nói: “Kêu tôi rời bỏ ba mẹ Phương, kêu tôi từ đây về sau chỉ cần làm chính mình.”
“Không phải như vậy là rất tốt hả?”
Khương Hiểu cảm thấy Diệp Ân Tuấn nói không sai.
Lam Thần nhìn Khương Hiểu, nói từng câu từng chữ: “Đúng là tốt, nhưng mà tôi phải ăn nói như thế nào với Đình đã chết đây? Tôi đã đồng ý với cô ấy là sẽ báo hiếu thay cho cô ấy, phải để ba mẹ cô ấy an hưởng tuổi già, nếu như tôi làm trái lời thề đã hứa với Đình, 100 năm sau, tôi lấy mặt mũi nào mà xuống dưới gặp cô ấy?”
Nhìn thấy Lam Thần cố chấp như thế, Khương Hiểu vừa sốt ruột lại vừa khó chịu.
“Nhưng mà anh như thế này sẽ bị bọn họ kéo xuống địa ngục cùng?”
“Vậy thì cứ xuống địa ngục thôi, dù sao thì người như tôi còn sống cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn. Khương Hiểu, tôi lặp lại lần nữa, đừng lãng phí thời gian với tôi, đời này tôi không thể nào cùng cô được đâu, vì cô, cũng là vì tôi, cầu xin cô từ bỏ đi.”
Rất ít khi Lam Thần nói nhiều lời với Khương Hiểu như thế, nhưng mà kết quả nói nhiều lời lại làm cho Khương Hiểu không thể chấp nhận được.
Diệp Tranh nhìn bọn họ như thế này, không khỏi lắc đầu.
Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi ra.
Bọn họ thấy Diệp Tranh hoàn hảo không có tổn hại, không khỏi vui vẻ.
Thẩm Hạ Lan ôm lấy thằng bé, kích động nói: “Thằng nhóc thối này, con hù chết mẹ rồi.”
“Mẹ ơi, con xin lỗi, sau này con sẽ không như vậy nữa.”
Diệp Tranh ôm chặt cổ Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn thấy như vậy thì cũng an tâm.
Cô ta không có cái gì hết, sống lẻ loi một mình đã không dễ, nếu như bởi vì yêu anh ta mà nhận phải sự đối xử không bình đẳng, làm sao anh ta có thể xứng đáng với Khương Hiểu?
Lam Thần mím môi không nói nữa, nhưng mà hành vi và hơi thở của anh ta đã mang theo sự xa cách.
Diệp Tranh ngồi đằng sau nhìn hai người bọn họ như thế này, không khỏi thở dài một hơi.
Người lớn đúng là người lớn, thật là làm kiêu.
Diệp Tranh cúi đầu xuống chơi đùa với vạt áo của mình.
Thật là đáng tiếc, cậu bé đã dùng hết mê hương mà mình vừa mới nghiên cứu ra, nhưng mà thấy hiệu quả không hài lòng cho lắm, nhiều giây trôi qua, tầm một phút mới có tác dụng, xem ra còn phải trở về cải tiến lại mới được.
Ba người không tiếp tục nói chuyện nữa, chẳng mấy chốc, Lam Thần đã lái xe đến cửa biệt thự ông cụ nhà họ Tiêu.
Tiệc cưới vẫn còn đang được diễn ra.
Nhưng mà Lam Thần không đi vào, nói với Khương Hiểu: “Cô đưa Tranh vào đi, tôi đi trước đây.”
“Anh không vào hả? Có lẽ là Sếp Diệp thấy anh cứu được cậu chủ Tranh thì sẽ đổi ý không chừng.”
Khương Hiểu cũng không muốn để anh ta đi nhanh như vậy.
Lam Thần lại trực tiếp đưa chìa khóa xe cho Khương Hiểu, nhẹ giọng nói: “Sếp Diệp không phải là một người thay đổi xoành xoạch, huống hồ gì anh ấy vẫn còn chưa đạt được mục đích tại sao mà anh ấy làm như vậy, anh ấy sẽ không thay đổi chủ ý đâu.”
“Mục đích? Sếp Diệp có thể có mục đích gì với anh?”
Khương Hiểu sốt ruột bắt lấy vạt áo của Lam Thần.
Lam Thần nhìn vạt áo của mình, cười khổ nói: “Kêu tôi rời bỏ ba mẹ Phương, kêu tôi từ đây về sau chỉ cần làm chính mình.”
“Không phải như vậy là rất tốt hả?”
Khương Hiểu cảm thấy Diệp Ân Tuấn nói không sai.
Lam Thần nhìn Khương Hiểu, nói từng câu từng chữ: “Đúng là tốt, nhưng mà tôi phải ăn nói như thế nào với Đình đã chết đây? Tôi đã đồng ý với cô ấy là sẽ báo hiếu thay cho cô ấy, phải để ba mẹ cô ấy an hưởng tuổi già, nếu như tôi làm trái lời thề đã hứa với Đình, 100 năm sau, tôi lấy mặt mũi nào mà xuống dưới gặp cô ấy?”
Nhìn thấy Lam Thần cố chấp như thế, Khương Hiểu vừa sốt ruột lại vừa khó chịu.
“Nhưng mà anh như thế này sẽ bị bọn họ kéo xuống địa ngục cùng?”
“Vậy thì cứ xuống địa ngục thôi, dù sao thì người như tôi còn sống cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn. Khương Hiểu, tôi lặp lại lần nữa, đừng lãng phí thời gian với tôi, đời này tôi không thể nào cùng cô được đâu, vì cô, cũng là vì tôi, cầu xin cô từ bỏ đi.”
Rất ít khi Lam Thần nói nhiều lời với Khương Hiểu như thế, nhưng mà kết quả nói nhiều lời lại làm cho Khương Hiểu không thể chấp nhận được.
Diệp Tranh nhìn bọn họ như thế này, không khỏi lắc đầu.
Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi ra.
Bọn họ thấy Diệp Tranh hoàn hảo không có tổn hại, không khỏi vui vẻ.
Thẩm Hạ Lan ôm lấy thằng bé, kích động nói: “Thằng nhóc thối này, con hù chết mẹ rồi.”
“Mẹ ơi, con xin lỗi, sau này con sẽ không như vậy nữa.”
Diệp Tranh ôm chặt cổ Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn thấy như vậy thì cũng an tâm.
/2602
|