Tống Dật Hiên có chút hoảng hốt.
Cái tên này quấy đêm động phòng hình như không làm theo lẽ thường.
Diệp Ân Tuấn cười có hơi tà ác.
“Hồ Ngọc Duyên dùng tay di chuyển hai quả trứng gà này từ ống quần bên đây qua tới ống quần bên kia, trong lúc di chuyển, nếu như trứng gà bị vỡ, vậy thì Tống Dật Hiên phải bị trừng phạt.” . ngôn tình hay
Mọi người nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, không khỏi ngây ra một lúc, mà mặt của Thẩm Hạ Lan thì đỏ lên.
“Cậu đừng có quá đáng nha!”
“Tôi quá đáng chỗ nào chứ, không phải là chỉ kêu cô ấy cầm hai quả trứng gà di chuyển từ ống quần bên đây tới ống quần bên kia thôi hả?”
Diệp Ân Tuấn nói rất nhẹ nhàng, nhưng mà Tô Nam thì lại cười.
“Khụ khụ, mợ Tống à, cô cầm tốt quả trứng gà đó nha, nếu như bị bể trong đũng quần, vậy thì rửa hơi phiền rồi đó.”
Nghe Tô Nam nói như vậy, Tống Dật Hiên lập tức kịp phản ứng lại, khuôn mặt cũng đỏ lên.
“Diệp Ân Tuấn, cậu đừng có quên ngày mai cậu tổ chức hôn lễ, mọi người chừa lại đường sống cho nhau, sau này dễ nói chuyện hơn.”
Hồ Ngọc Duyên cũng đã hiểu.
Quả trứng gà này nhỏ lắm, tay của cô phải cầm quả trứng ở bên ngoài, rồi lại phải di chuyển từ bên đây qua bên kia. Hai chân thì còn được, nhưng mà lúc đến giữa hai chân của Tống Dật Hiên thì có hơi lúng túng, cho dù Hồ Ngọc Duyên có cẩn thận như thế nào cũng sẽ đụng vào tiểu Tống của Tống Dật Hiên, đến lúc đó đồng nghĩa với việc sờ soạn tiểu Tống ở trước mặt của mọi người, Hồ Ngọc Duyên cảm thấy mình không chịu nổi cái này đâu.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Không có chuyện gì, tôi không sợ.”
“Cậu…”
Tống Dật Hiên thật sự rất buồn bực.
Cái tên này chơi cho đến cùng.
Tô Nam thấy chơi như vậy rất vui, lập tức đánh trống hò theo.
“Nhanh nhanh nhanh, ngày hôm nay chúng ta phải quấy đêm động phòng, các người đừng có mà không nể mặt.”
Tô Nam đều đã nói như vậy rồi, Tống Dật Hiên với Hồ Ngọc Duyên còn có thể nói gì được nữa.
Thân thể hai người trở nên căng cứng.
Bạn nói xem đóng cửa lại thì hai vợ chồng có làm cái gì cũng không sao hết, bây giờ lại lăn trứng gà ở trước mặt nhiều người như vậy, Hồ Ngọc Duyên cảm thấy tay mình đang run rẩy.
Lúc trứng gà vừa mới được lăn, hơi thở của Tống Dật Hiên đã dần dần không ổn định.
Hồ Ngọc Duyên đỏ mặt muốn rỉ cả máu.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Anh thay tay một chút đi, nếu như giày vò quá hung ác, ngày mai chúng ta chịu đủ đó.”
“Không sợ, bọn họ không giày vò được đâu.”
Thẩm Hạ Lan nghe không hiểu lời nói này của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà cũng không nói gì nữa.
Bầu không khí lên cao trào, nhiệt độ trong phòng tăng lên không ít.
Cái tên này quấy đêm động phòng hình như không làm theo lẽ thường.
Diệp Ân Tuấn cười có hơi tà ác.
“Hồ Ngọc Duyên dùng tay di chuyển hai quả trứng gà này từ ống quần bên đây qua tới ống quần bên kia, trong lúc di chuyển, nếu như trứng gà bị vỡ, vậy thì Tống Dật Hiên phải bị trừng phạt.” . ngôn tình hay
Mọi người nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, không khỏi ngây ra một lúc, mà mặt của Thẩm Hạ Lan thì đỏ lên.
“Cậu đừng có quá đáng nha!”
“Tôi quá đáng chỗ nào chứ, không phải là chỉ kêu cô ấy cầm hai quả trứng gà di chuyển từ ống quần bên đây tới ống quần bên kia thôi hả?”
Diệp Ân Tuấn nói rất nhẹ nhàng, nhưng mà Tô Nam thì lại cười.
“Khụ khụ, mợ Tống à, cô cầm tốt quả trứng gà đó nha, nếu như bị bể trong đũng quần, vậy thì rửa hơi phiền rồi đó.”
Nghe Tô Nam nói như vậy, Tống Dật Hiên lập tức kịp phản ứng lại, khuôn mặt cũng đỏ lên.
“Diệp Ân Tuấn, cậu đừng có quên ngày mai cậu tổ chức hôn lễ, mọi người chừa lại đường sống cho nhau, sau này dễ nói chuyện hơn.”
Hồ Ngọc Duyên cũng đã hiểu.
Quả trứng gà này nhỏ lắm, tay của cô phải cầm quả trứng ở bên ngoài, rồi lại phải di chuyển từ bên đây qua bên kia. Hai chân thì còn được, nhưng mà lúc đến giữa hai chân của Tống Dật Hiên thì có hơi lúng túng, cho dù Hồ Ngọc Duyên có cẩn thận như thế nào cũng sẽ đụng vào tiểu Tống của Tống Dật Hiên, đến lúc đó đồng nghĩa với việc sờ soạn tiểu Tống ở trước mặt của mọi người, Hồ Ngọc Duyên cảm thấy mình không chịu nổi cái này đâu.
Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Không có chuyện gì, tôi không sợ.”
“Cậu…”
Tống Dật Hiên thật sự rất buồn bực.
Cái tên này chơi cho đến cùng.
Tô Nam thấy chơi như vậy rất vui, lập tức đánh trống hò theo.
“Nhanh nhanh nhanh, ngày hôm nay chúng ta phải quấy đêm động phòng, các người đừng có mà không nể mặt.”
Tô Nam đều đã nói như vậy rồi, Tống Dật Hiên với Hồ Ngọc Duyên còn có thể nói gì được nữa.
Thân thể hai người trở nên căng cứng.
Bạn nói xem đóng cửa lại thì hai vợ chồng có làm cái gì cũng không sao hết, bây giờ lại lăn trứng gà ở trước mặt nhiều người như vậy, Hồ Ngọc Duyên cảm thấy tay mình đang run rẩy.
Lúc trứng gà vừa mới được lăn, hơi thở của Tống Dật Hiên đã dần dần không ổn định.
Hồ Ngọc Duyên đỏ mặt muốn rỉ cả máu.
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Anh thay tay một chút đi, nếu như giày vò quá hung ác, ngày mai chúng ta chịu đủ đó.”
“Không sợ, bọn họ không giày vò được đâu.”
Thẩm Hạ Lan nghe không hiểu lời nói này của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà cũng không nói gì nữa.
Bầu không khí lên cao trào, nhiệt độ trong phòng tăng lên không ít.
/2602
|