Lúc xe chạy đến cửa nhà Trạm Dực, Thẩm Hạ Lan phát hiện người ở đây nhiều hơn trước kia.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn hơi ngẩn ra, sau đó dẫn bọn nhỏ xuống xe.
“Xin lỗi thủ trưởng, chúng tôi không thể để mọi người vào được, đây là mệnh lệnh của cấp trên.”
Người canh gác ngăn bọn họ lại lúc mà Diệp Ân Tuấn định đi vào.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.
“Có biết tôi là ai không, dám cản tôi?”
“Thủ trưởng, tôi xin lỗi, tôi biết anh là ai, nhưng mà bây giờ nơi này thuộc về khu vực bị kiểm soát, bất cứ ai cũng không thể vào trong.”
Lính canh rất khó xử.
Thẩm Hạ Lan cau mày nói: “Con gái của chúng tôi đang ở bên trong, tôi có thể đưa con bé về nhà được không?”
“Chuyện này thì chắc được?”
Lính canh vào hỏi ý của Diệp Nghê Nghê.
Không bao lâu sau, Diệp Nghê Nghê liền đi ra, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, chớp chớp mắt rồi nói: “Ba mẹ, con không thể về với hai người được, anh Trạm Dương đang bị sốt, con phải chăm sóc cho anh ấy.”
Diệp Ân Tuấn lập tức xúc động.
“Con bé này, con có thể nghĩ vậy là tốt, nhưng mà con ở lại đây lâu thì lâu lắm không gặp được ba mẹ, gần đây nhà của bác Trạm không cho người ta vào.”
Diệp Ân Tuấn biết một khi thành bộ dạng như hiện tại, rất có thể ngăn cản người nhà họ Trạm tiếp xúc với bất cứ ai.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Diệp Ân Tuấn liền khó chịu.
Diệp Nghê Nghê nhìn Diệp Minh Triết và Diệp Tranh, sau đó lại nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Mẹ ơi, con không ở bên cạnh mẹ, mẹ sẽ trách con chứ?”
“Sẽ không đâu, nhưng mà mẹ lo lắng cho con.”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Nghê Nghê gầy đi.
Diệp Nghê Nghê lại cười nói: “Không sao đâu ạ, có chị Nguyệt Nhi và anh Trạm Dương ở đây với con, con không có chuyện gì đâu, chỉ có điều là bây giờ bọn họ cần con, con không thể rời khỏi đây được, con hi vọng là mẹ đừng trách con.”
“Sẽ không đâu, con gái của mẹ hiểu chuyện như thế, làm sao mẹ có thể trách con được chứ, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho mẹ.”
“Dạ.”
Diệp Nghê Nghê lại nói mấy câu với người nhà rồi đi vào trong.
Lần này, Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy An Nhiên, cũng không biết tình hình ở bên trong như thế nào, chỉ là cô biết tội này không dính dáng tới vợ con, cho dù Trạm Dực thật sự có vấn đề, thật sự bị xử lý thì cũng sẽ không có ảnh hưởng với vợ con của anh ta, bây giờ đơn giản là khống chế không cho bọn họ tiếp xúc với người ngoài, sợ là có một số chuyện nói không rõ.
Diệp Ân Tuấn dẫn vợ con lên xe, tâm trạng rất kém.
Diệp Minh Triết đột nhiên lại nói: “Lão Diệp, nếu như không có chuyện gì thì ba đưa mẹ đến nước T một chuyến đi.”
“Cái gì?”
Diệp Ân Tuấn có hơi bất ngờ, Thẩm Hạ Lan cũng ngây ra.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn hơi ngẩn ra, sau đó dẫn bọn nhỏ xuống xe.
“Xin lỗi thủ trưởng, chúng tôi không thể để mọi người vào được, đây là mệnh lệnh của cấp trên.”
Người canh gác ngăn bọn họ lại lúc mà Diệp Ân Tuấn định đi vào.
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.
“Có biết tôi là ai không, dám cản tôi?”
“Thủ trưởng, tôi xin lỗi, tôi biết anh là ai, nhưng mà bây giờ nơi này thuộc về khu vực bị kiểm soát, bất cứ ai cũng không thể vào trong.”
Lính canh rất khó xử.
Thẩm Hạ Lan cau mày nói: “Con gái của chúng tôi đang ở bên trong, tôi có thể đưa con bé về nhà được không?”
“Chuyện này thì chắc được?”
Lính canh vào hỏi ý của Diệp Nghê Nghê.
Không bao lâu sau, Diệp Nghê Nghê liền đi ra, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, chớp chớp mắt rồi nói: “Ba mẹ, con không thể về với hai người được, anh Trạm Dương đang bị sốt, con phải chăm sóc cho anh ấy.”
Diệp Ân Tuấn lập tức xúc động.
“Con bé này, con có thể nghĩ vậy là tốt, nhưng mà con ở lại đây lâu thì lâu lắm không gặp được ba mẹ, gần đây nhà của bác Trạm không cho người ta vào.”
Diệp Ân Tuấn biết một khi thành bộ dạng như hiện tại, rất có thể ngăn cản người nhà họ Trạm tiếp xúc với bất cứ ai.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Diệp Ân Tuấn liền khó chịu.
Diệp Nghê Nghê nhìn Diệp Minh Triết và Diệp Tranh, sau đó lại nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Mẹ ơi, con không ở bên cạnh mẹ, mẹ sẽ trách con chứ?”
“Sẽ không đâu, nhưng mà mẹ lo lắng cho con.”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Nghê Nghê gầy đi.
Diệp Nghê Nghê lại cười nói: “Không sao đâu ạ, có chị Nguyệt Nhi và anh Trạm Dương ở đây với con, con không có chuyện gì đâu, chỉ có điều là bây giờ bọn họ cần con, con không thể rời khỏi đây được, con hi vọng là mẹ đừng trách con.”
“Sẽ không đâu, con gái của mẹ hiểu chuyện như thế, làm sao mẹ có thể trách con được chứ, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho mẹ.”
“Dạ.”
Diệp Nghê Nghê lại nói mấy câu với người nhà rồi đi vào trong.
Lần này, Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy An Nhiên, cũng không biết tình hình ở bên trong như thế nào, chỉ là cô biết tội này không dính dáng tới vợ con, cho dù Trạm Dực thật sự có vấn đề, thật sự bị xử lý thì cũng sẽ không có ảnh hưởng với vợ con của anh ta, bây giờ đơn giản là khống chế không cho bọn họ tiếp xúc với người ngoài, sợ là có một số chuyện nói không rõ.
Diệp Ân Tuấn dẫn vợ con lên xe, tâm trạng rất kém.
Diệp Minh Triết đột nhiên lại nói: “Lão Diệp, nếu như không có chuyện gì thì ba đưa mẹ đến nước T một chuyến đi.”
“Cái gì?”
Diệp Ân Tuấn có hơi bất ngờ, Thẩm Hạ Lan cũng ngây ra.
/2602
|