Lúc nói những lời này, mắt của Thẩm Hạ Lan cứ nhìn chằm chằm vào Hoắc Chấn Đình.
Mặc dù biểu cảm của anh ta có vẻ tự nhiên, nhưng mà lại không tự nhiên cho lắm, giống như là có nỗi lo nào đó đã được anh ta đè xuống.
Rốt cuộc là có chuyện gì.
Có phải là Tiêu Nguyệt đã nói gì với Hoắc Chấn Đình rồi?
Thẩm Hạ Lan thật sự rất muốn biết.
Cô vừa mới định mở miệng liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Chú út, thật ra thì Hạ Lan cũng không phải tự nhiên muốn đến nước T, bởi vì trước đó có người tìm Hạ Lan, nói Hạ Lan là em gái ruột của anh ta, bọn cháu cũng là hơi nghi hoặc một chút, dự định đi đến đó xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là ba vợ ngoại trừ mẹ vợ còn có người phụ nữ khác nữa à?”
“Nói tào lao cái gì đó! Đời này anh cả của chú chỉ có một người phụ nữ là chị dâu thôi, làm sao có thể có anh chị em nào nữa chứ, đó là do người khác nói tào lao mà thôi, Hạ Lan đừng có tin.”
Sắc mặt của Hoắc Chấn Đình tái nhợt.
“Nhưng mà người đó đã làm kết quả xét nghiệm adn với Hạ Lan rồi, độ tương đồng rất cao.”
Diệp Ân Tuấn lại ném một quả bom.
Sắc mặt của Hoắc Chấn Đình lại trở nên trắng bệch.
“Chú đã nói không cần tin thì không được tin, bọn cháu muốn làm cái gì, muốn anh chị em ruột? Hiện tại bọn cháu có thân phận gì, giống như là một miếng mỡ dày, có bao nhiêu con sói đói nhìn chằm chằm, một tờ kết quả xét nghiệm mà thôi, chỉ cần là người có bản lĩnh, đừng nói là độ tương đồng cao, cho dù là làm một xét nghiệm có độ tương đồng đến 99% không phải là không có khả năng, trí thông minh của bọn cháu đi đâu rồi hả?”
Lời này nói ra không có vấn đề gì, nhưng mà Thẩm Hạ Lan nhìn Hoắc Chấn Đình cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
Cô không trách Hoắc Chấn Đình lo lắng như vậy, nhưng mà anh ta thật sự ngăn cản bọn họ đến nước T là vì cái gì vậy?
Mục đích của Tiêu Nguyệt rất đơn giản, hi vọng mình và Diệp Ân Tuấn có thể giúp bà ta tìm được Trương Linh, đây chính là lời mà Tiêu Nguyệt đã nói với bọn họ.
Nếu như Tiêu Nguyệt đi tìm Hoắc Chấn Đình chắc là cũng có lý do giống như thế, nhưng mà tại sao sau khi Tiêu Nguyệt đến đây, Hoắc Chấn Đình lại cố gắng phản đối mình và Diệp Ân Tuấn đến nước T vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan không hiểu.
Diệp Ân Tuấn có thể nhìn ra Hoắc Chấn Đình đang lo lắng cho Thẩm Hạ Lan từ đôi tay run rẩy của Hoắc Chấn Đình.
Chuyện này không có cách nào che giấu, cũng không thể che giấu.
Hoắc Chấn Đình đang lo lắng cho Thẩm Hạ Lan.
Có lẽ là Hoắc Chấn Đình đã biết cái gì đó, mà chuyện này anh và Thẩm Hạ Lan lại không biết, đây cũng có thể là bí mật về cái chết giả của Tiêu Nguyệt trong nhiều năm. Nhưng Hoắc Chấn Đình không định nói cho anh và Thẩm Hạ Lan biết bí mật này.
Nhận thức như thế này làm ánh mắt Diệp Ân Tuấn không khỏi chìm xuống.
Rốt cuộc là bí mật gì lại để Tiêu Nguyệt giả chết nhiều năm như thế, Là chuyện gì lại để cho Hoắc Chấn Đình ngay cả Thẩm Hạ Lan mà cũng không thể nói?
Diệp Ân Tuấn không hiểu, nhưng anh muốn biết.
Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại cầm chén trà lên nhìn một lúc, sau đó có vẻ như cười mà nói: “Chú út, người khách này của chú là phụ nữ à? Là đối tượng hẹn hò của chú út hả, hay là người đang nói chuyện yêu đương với chú thế?”
Nói xong, cô chuyển vết son môi trên chén trà cho Hoắc Chấn Đình xem, lại phát hiện sắc mặt của Hoắc Chấn Đình trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt cũng lướt qua một tia hoảng sợ.
Mặc dù biểu cảm của anh ta có vẻ tự nhiên, nhưng mà lại không tự nhiên cho lắm, giống như là có nỗi lo nào đó đã được anh ta đè xuống.
Rốt cuộc là có chuyện gì.
Có phải là Tiêu Nguyệt đã nói gì với Hoắc Chấn Đình rồi?
Thẩm Hạ Lan thật sự rất muốn biết.
Cô vừa mới định mở miệng liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Chú út, thật ra thì Hạ Lan cũng không phải tự nhiên muốn đến nước T, bởi vì trước đó có người tìm Hạ Lan, nói Hạ Lan là em gái ruột của anh ta, bọn cháu cũng là hơi nghi hoặc một chút, dự định đi đến đó xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là ba vợ ngoại trừ mẹ vợ còn có người phụ nữ khác nữa à?”
“Nói tào lao cái gì đó! Đời này anh cả của chú chỉ có một người phụ nữ là chị dâu thôi, làm sao có thể có anh chị em nào nữa chứ, đó là do người khác nói tào lao mà thôi, Hạ Lan đừng có tin.”
Sắc mặt của Hoắc Chấn Đình tái nhợt.
“Nhưng mà người đó đã làm kết quả xét nghiệm adn với Hạ Lan rồi, độ tương đồng rất cao.”
Diệp Ân Tuấn lại ném một quả bom.
Sắc mặt của Hoắc Chấn Đình lại trở nên trắng bệch.
“Chú đã nói không cần tin thì không được tin, bọn cháu muốn làm cái gì, muốn anh chị em ruột? Hiện tại bọn cháu có thân phận gì, giống như là một miếng mỡ dày, có bao nhiêu con sói đói nhìn chằm chằm, một tờ kết quả xét nghiệm mà thôi, chỉ cần là người có bản lĩnh, đừng nói là độ tương đồng cao, cho dù là làm một xét nghiệm có độ tương đồng đến 99% không phải là không có khả năng, trí thông minh của bọn cháu đi đâu rồi hả?”
Lời này nói ra không có vấn đề gì, nhưng mà Thẩm Hạ Lan nhìn Hoắc Chấn Đình cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
Cô không trách Hoắc Chấn Đình lo lắng như vậy, nhưng mà anh ta thật sự ngăn cản bọn họ đến nước T là vì cái gì vậy?
Mục đích của Tiêu Nguyệt rất đơn giản, hi vọng mình và Diệp Ân Tuấn có thể giúp bà ta tìm được Trương Linh, đây chính là lời mà Tiêu Nguyệt đã nói với bọn họ.
Nếu như Tiêu Nguyệt đi tìm Hoắc Chấn Đình chắc là cũng có lý do giống như thế, nhưng mà tại sao sau khi Tiêu Nguyệt đến đây, Hoắc Chấn Đình lại cố gắng phản đối mình và Diệp Ân Tuấn đến nước T vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan không hiểu.
Diệp Ân Tuấn có thể nhìn ra Hoắc Chấn Đình đang lo lắng cho Thẩm Hạ Lan từ đôi tay run rẩy của Hoắc Chấn Đình.
Chuyện này không có cách nào che giấu, cũng không thể che giấu.
Hoắc Chấn Đình đang lo lắng cho Thẩm Hạ Lan.
Có lẽ là Hoắc Chấn Đình đã biết cái gì đó, mà chuyện này anh và Thẩm Hạ Lan lại không biết, đây cũng có thể là bí mật về cái chết giả của Tiêu Nguyệt trong nhiều năm. Nhưng Hoắc Chấn Đình không định nói cho anh và Thẩm Hạ Lan biết bí mật này.
Nhận thức như thế này làm ánh mắt Diệp Ân Tuấn không khỏi chìm xuống.
Rốt cuộc là bí mật gì lại để Tiêu Nguyệt giả chết nhiều năm như thế, Là chuyện gì lại để cho Hoắc Chấn Đình ngay cả Thẩm Hạ Lan mà cũng không thể nói?
Diệp Ân Tuấn không hiểu, nhưng anh muốn biết.
Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại cầm chén trà lên nhìn một lúc, sau đó có vẻ như cười mà nói: “Chú út, người khách này của chú là phụ nữ à? Là đối tượng hẹn hò của chú út hả, hay là người đang nói chuyện yêu đương với chú thế?”
Nói xong, cô chuyển vết son môi trên chén trà cho Hoắc Chấn Đình xem, lại phát hiện sắc mặt của Hoắc Chấn Đình trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt cũng lướt qua một tia hoảng sợ.
/2602
|