Thẩm Hạ Lan không thể chịu được Diệp Ân Tuấn chọc lét mình, lập tức nhảy lên bỏ chạy.
“Chạy đi đâu!”
Diệp Ân Tuấn đuổi theo, được một lúc thì cả hai chạy lên như những đứa trẻ, tiếng cười nói vui vẻ tràn ngập khu vườn sau, khiến mọi người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhan Du nhìn qua cửa sổ sát đất thấy đôi nam nữ đang chạy đùa bên ngoài kia, trong lòng không khỏi có chút ghen tị.
Đây mới là diện mạo ban đầu của tình yêu.
Nhưng tình yêu của cô ta đã biến dạng thành dáng vẻ gì rồi?
Những tưởng sau những nỗ lực của bản thân thì cô ta sẽ có được tình yêu như mong muốn, nhưng giờ cô ta mới nhận ra mình thật ngây thơ.
Nhan Du nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ở bên ngoài, không thể không nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Tử Thu.
Người đàn ông đó không biết bây giờ ra sao rồi.
Chảy nhiều máu như vậy, chắc vẫn còn sống chứ.
Nhan Du không chắc nữa.
Sẽ không có ai ở đây đến nói chuyện với cô ta, ngoại trừ Thẩm Hạ Lan. Người của Hạ Tử Thu đều ở bên ngoài, cô ta có thể nhìn thấy trong mắt họ sự thù ghét và căm hận mình.
Trong mắt họ, cô ta nhất định là một người tội ác tày trời.
Nhan Du cười khổ.
Rốt cuộc cô ta đã sống thành bộ dạng gì rồi.
Máu trên tay đã được lau sạch, nhưng cô ta vẫn không dám nhắm mắt. Chỉ cần nhắm mắt lại, Nhan Du liền nhìn thấy đôi mắt được giải thoát của Hạ Tử Thu, nhìn thấy rất nhiều máu bao quanh cô, sắp nghẹt thở tới nơi.
Hóa ra giết người là một cảm giác khó khăn như vậy.
Thẩm Hạ Lan dường như nhận ra có người đang nhìn mình, cô quay đầu lại, nhìn bóng người trước cửa sổ sát đất kia, đột nhiên không biết nên nói gì.
Diệp Ân Tuấn nhìn theo ánh mắt của cô, bình thản nói: “Mỗi người đều có cách sống riêng của mình, chúng ta không thể xen vào.”
“Em biết, chỉ là cảm thấy có chút khó chịu.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, nắm tay Diệp Ân Tuấn đi một lát, sau đó quay về phòng.
Đã có tin tức từ bọn trẻ, chúng đang chơi rất vui.
Nhìn video và hình ảnh của thuộc hạ gửi về, Thẩm Hạ Lan cười nói: “Thật ghen tị với bọn trẻ, có thể vô ưu vô lo như vậy. Đợi lớn thêm tí nữa thì sẽ có nhiều chuyện phiền não.”
“Con cháu có phúc của con cháu, em nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Hạ Lan, kêu người tăng nhiệt độ lò sưởi lên rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan ở gần Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như sau này anh về hưu, chúng ta tới đây ẩn cư được không?”
“Em nói gì, anh nghe theo đó.”
“Chạy đi đâu!”
Diệp Ân Tuấn đuổi theo, được một lúc thì cả hai chạy lên như những đứa trẻ, tiếng cười nói vui vẻ tràn ngập khu vườn sau, khiến mọi người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhan Du nhìn qua cửa sổ sát đất thấy đôi nam nữ đang chạy đùa bên ngoài kia, trong lòng không khỏi có chút ghen tị.
Đây mới là diện mạo ban đầu của tình yêu.
Nhưng tình yêu của cô ta đã biến dạng thành dáng vẻ gì rồi?
Những tưởng sau những nỗ lực của bản thân thì cô ta sẽ có được tình yêu như mong muốn, nhưng giờ cô ta mới nhận ra mình thật ngây thơ.
Nhan Du nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ở bên ngoài, không thể không nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Tử Thu.
Người đàn ông đó không biết bây giờ ra sao rồi.
Chảy nhiều máu như vậy, chắc vẫn còn sống chứ.
Nhan Du không chắc nữa.
Sẽ không có ai ở đây đến nói chuyện với cô ta, ngoại trừ Thẩm Hạ Lan. Người của Hạ Tử Thu đều ở bên ngoài, cô ta có thể nhìn thấy trong mắt họ sự thù ghét và căm hận mình.
Trong mắt họ, cô ta nhất định là một người tội ác tày trời.
Nhan Du cười khổ.
Rốt cuộc cô ta đã sống thành bộ dạng gì rồi.
Máu trên tay đã được lau sạch, nhưng cô ta vẫn không dám nhắm mắt. Chỉ cần nhắm mắt lại, Nhan Du liền nhìn thấy đôi mắt được giải thoát của Hạ Tử Thu, nhìn thấy rất nhiều máu bao quanh cô, sắp nghẹt thở tới nơi.
Hóa ra giết người là một cảm giác khó khăn như vậy.
Thẩm Hạ Lan dường như nhận ra có người đang nhìn mình, cô quay đầu lại, nhìn bóng người trước cửa sổ sát đất kia, đột nhiên không biết nên nói gì.
Diệp Ân Tuấn nhìn theo ánh mắt của cô, bình thản nói: “Mỗi người đều có cách sống riêng của mình, chúng ta không thể xen vào.”
“Em biết, chỉ là cảm thấy có chút khó chịu.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, nắm tay Diệp Ân Tuấn đi một lát, sau đó quay về phòng.
Đã có tin tức từ bọn trẻ, chúng đang chơi rất vui.
Nhìn video và hình ảnh của thuộc hạ gửi về, Thẩm Hạ Lan cười nói: “Thật ghen tị với bọn trẻ, có thể vô ưu vô lo như vậy. Đợi lớn thêm tí nữa thì sẽ có nhiều chuyện phiền não.”
“Con cháu có phúc của con cháu, em nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Hạ Lan, kêu người tăng nhiệt độ lò sưởi lên rất nhiều.
Thẩm Hạ Lan ở gần Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như sau này anh về hưu, chúng ta tới đây ẩn cư được không?”
“Em nói gì, anh nghe theo đó.”
/2602
|