“Anh, để em gọi điện thoại cho Niệm Vi, cô ấy được gọi là quốc tế nhất đao, mặc dù không thể nói là có kỹ thuật cao về phương diện này, nhưng mà vẫn có thể làm phẫu thuật cho chị dâu.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến cho Tống Dật Hiên thấy cảm kích.
“Thẩm Hạ Lan, cảm ơn em, anh biết là hiện tại em với Diệp Ân Tuấn cũng đang có chuyện phải làm, nếu như không phải là bất đắc dĩ, anh cũng sẽ không gọi điện thoại cho em, huống hồ gì hiện tại Minh Triết còn đang bị thương, anh…”
“Anh là người một nhà, đừng có nói như vậy, mà em cũng hi vọng chị dâu có thể khỏe mạnh, Niệm Vi đã ra tay, em yên tâm hơn một chút.”
“Cảm ơn em.”
Tống Dật Hiên cúp điện thoại.
Thẩm Hạ Lan cũng không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại cho Tiêu Niệm Vi, cô nói chuyện của Tống Dật Hiên ra một lần, bên kia nhanh chóng đồng ý.
Sau khi làm xong những chuyện này, cảm xúc của Thẩm Hạ Lan đã ổn định lại.
Không còn ấm ức như lúc nãy nữa, suy nghĩ kỹ một chút, hình như là mình lại mắc bệnh cũ.
Còn nhớ rõ lúc trước khi mà mình hành động một mình, hậu quả sau khi làm cho Diệp Ân Tuấn hôn mê, hình như không được đồng ý cho lắm. Mình cũng đã nói là sau này có bất cứ chuyện gì cũng sẽ không hành động một mình, tại sao bây giờ lại làm ra loại chuyện ngu ngốc như thế.
Khó trách Diệp Ân Tuấn sẽ tức giận.
Nếu như lập trường thay đổi, mình có chuyện gì mà lại bị Diệp Ân Tuấn vứt bỏ ở bên ngoài, mình có chấp nhận không đây?
Thẩm Hạ Lan tự hỏi ngược lại mình, cô lập tức có đáp án.
Nhưng mà hiểu là một chuyện, nhớ tới hành động và sự phẫn nộ lúc nãy của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy rất buồn.
Cô biết kể từ khi tiếp xúc với Hoàng kim Cổ, cảm xúc của Diệp Ân Tuấn bị thay đổi rất nhiều, anh làm như vậy là sợ không thể khống chế nổi tâm trạng của mình rồi làm cô bị thương.
Sau khi nghĩ thông suốt nhận định này, Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi.
Anh đi mua nước ở đâu vậy chứ?
Sao vẫn còn chưa về?
Hay là anh cho rằng mình vẫn còn đang tức giận, cho nên bây giờ muốn tránh mình?
Thẩm Hạ Lan nghĩ không sai.
Lúc này, Diệp Ân Tuấn đang ngồi trên bậc thang ở cửa bệnh viện, không thèm để ý đến cái quần chục triệu của mình có bị dơ hay không.
Đã lâu lắm rồi anh không hút thuốc, lúc này, ngồi trên bậc thang, mua một hộp thuốc lá rút một điếu thuốc ra, hít mạnh một hơi.
Nên làm cái gì bây giờ?
Anh không thích mình nổi giận như thế này.
Có hù dọa Thẩm Hạ Lan không đây?
Chắc là bị hù dọa rồi?
Trước kia, anh chưa từng nói chuyện lớn tiếng với cô một lần nào, bây giờ anh lại có thể thô lỗ đẩy cô ra khỏi phòng phẫu thuật như thế.
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến cho Tống Dật Hiên thấy cảm kích.
“Thẩm Hạ Lan, cảm ơn em, anh biết là hiện tại em với Diệp Ân Tuấn cũng đang có chuyện phải làm, nếu như không phải là bất đắc dĩ, anh cũng sẽ không gọi điện thoại cho em, huống hồ gì hiện tại Minh Triết còn đang bị thương, anh…”
“Anh là người một nhà, đừng có nói như vậy, mà em cũng hi vọng chị dâu có thể khỏe mạnh, Niệm Vi đã ra tay, em yên tâm hơn một chút.”
“Cảm ơn em.”
Tống Dật Hiên cúp điện thoại.
Thẩm Hạ Lan cũng không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại cho Tiêu Niệm Vi, cô nói chuyện của Tống Dật Hiên ra một lần, bên kia nhanh chóng đồng ý.
Sau khi làm xong những chuyện này, cảm xúc của Thẩm Hạ Lan đã ổn định lại.
Không còn ấm ức như lúc nãy nữa, suy nghĩ kỹ một chút, hình như là mình lại mắc bệnh cũ.
Còn nhớ rõ lúc trước khi mà mình hành động một mình, hậu quả sau khi làm cho Diệp Ân Tuấn hôn mê, hình như không được đồng ý cho lắm. Mình cũng đã nói là sau này có bất cứ chuyện gì cũng sẽ không hành động một mình, tại sao bây giờ lại làm ra loại chuyện ngu ngốc như thế.
Khó trách Diệp Ân Tuấn sẽ tức giận.
Nếu như lập trường thay đổi, mình có chuyện gì mà lại bị Diệp Ân Tuấn vứt bỏ ở bên ngoài, mình có chấp nhận không đây?
Thẩm Hạ Lan tự hỏi ngược lại mình, cô lập tức có đáp án.
Nhưng mà hiểu là một chuyện, nhớ tới hành động và sự phẫn nộ lúc nãy của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy rất buồn.
Cô biết kể từ khi tiếp xúc với Hoàng kim Cổ, cảm xúc của Diệp Ân Tuấn bị thay đổi rất nhiều, anh làm như vậy là sợ không thể khống chế nổi tâm trạng của mình rồi làm cô bị thương.
Sau khi nghĩ thông suốt nhận định này, Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi.
Anh đi mua nước ở đâu vậy chứ?
Sao vẫn còn chưa về?
Hay là anh cho rằng mình vẫn còn đang tức giận, cho nên bây giờ muốn tránh mình?
Thẩm Hạ Lan nghĩ không sai.
Lúc này, Diệp Ân Tuấn đang ngồi trên bậc thang ở cửa bệnh viện, không thèm để ý đến cái quần chục triệu của mình có bị dơ hay không.
Đã lâu lắm rồi anh không hút thuốc, lúc này, ngồi trên bậc thang, mua một hộp thuốc lá rút một điếu thuốc ra, hít mạnh một hơi.
Nên làm cái gì bây giờ?
Anh không thích mình nổi giận như thế này.
Có hù dọa Thẩm Hạ Lan không đây?
Chắc là bị hù dọa rồi?
Trước kia, anh chưa từng nói chuyện lớn tiếng với cô một lần nào, bây giờ anh lại có thể thô lỗ đẩy cô ra khỏi phòng phẫu thuật như thế.
/2602
|