Dù sao thì bị người đàn ông mà mình yêu nhất lừa gạt, lợi dụng, cảm giác đó thật sự không tốt.
Thẩm Hạ Lan vỗ vỗ vai của cô ta, nhẹ giọng nói: “Không phải là chúng tôi cường đại đến cỡ nào, mà là chúng tôi đã nói chuyện này cho chính phủ biết, cũng đã thông báo cho quân đội. Chị gái của cô là liệt sĩ, cấp trên có trách nhiệm bảo vệ cho an toàn của ba mẹ cô, cho nên cô cứ yên tâm đi, bất cứ ai cũng không dám động vào ba mẹ cô dưới mắt của quân đội. Điều mà tôi muốn hỏi đó chính là, cô có muốn về nhà không? Nếu như muốn, tôi sẽ thông qua quan hệ mà nói cho ba mẹ cô biết cô vẫn còn tồn tại trên đời này, để cô có thể trở về đoàn tụ với bọn họ, đương nhiên là chuyện này phải chờ đến lúc giải quyết chuyện cô đâm Hạ Tử Thu bị thương rồi mới có thể nói được.”
Nhan Du dừng lại một chút, cười khổ nói: “Tôi biết chứ, tôi đã làm anh rể bị thương, chắc chắn là bọn họ muốn tôi chết.”
“Chưa chắc đâu, chỉ cần Hạ Tử Thu có thể còn sống, chỉ dựa vào việc cô là em gái ruột của Cung Tuyết Dương, Hạ Tử Thu sẽ không cho bất cứ một người nào động vào một cọng tóc gáy của cô. Có lẽ là cô không biết Hạ Tử Thu là một người bao che khuyết điểm, năm đó, bởi vì báo thù cho chị của cô, anh ta đã bỏ đi quân trang của mình, lẻ loi một mình chạy vào sào huyệt của phần tử khủng bố, một người chống chọi với đại bản doanh của bọn họ, thiếu chút nữa là đã bỏ mạng ở đó. Nhưng mà anh ta vẫn kiên trì tự tay giết chết kẻ thù, đây chính là anh ta. Mặc dù là những năm gần đây ba mẹ của cô không đồng ý cho anh ta cúng bái chị gái cô, nhưng mà Hạ Tử Thu vẫn lợi dụng tất cả thế lực và thủ đoạn của mình, vẫn luôn báo hiếu cho ba mẹ cô. Anh ta đã sai người mua bảo hiểm kết xù cho ba mẹ cô, thậm chí còn mua chuộc hàng xóm của ba mẹ cô, để bọn họ đối xử với ba mẹ cô tốt một chút. Bất cứ lúc nào mà ba mẹ cô cần, Hạ Tử Thu đều sẽ lập tức xuất hiện, cho dù anh ta không ra mặt, nhưng vẫn có thể giải quyết mọi chuyện rất chu toàn, anh ta đang dùng phương pháp của mình để báo hiếu thay cho Cung Tuyết Dương. Mấy năm nay, số tiền Hạ Tử Thu kiếm được cũng không ít, nhưng mà anh ta đều cung cấp cho nhà họ Cung của cô.”
Cũng là trong mấy ngày nay, Thẩm Hạ Lan mới biết được những chuyện mà Hạ Tử Thu làm cho nhà họ Cung.
Nói thật là một người phụ nữ có thể có một người đàn ông yêu mình giống như Hạ Tử Thu, đó chính là một niềm hạnh phúc, đáng tiếc, sinh mạng của Cung Tuyết Dương quá ngắn ngủi, không có vận may ấy.
Nhưng Hạ Tử Thu lại chịu khổ.
Nhan Du lắng nghe.
Càng nghe, càng cảm thấy mình thật sự rất khốn nạn.
Cô ta lại đâm anh rể của mình bị thương, một người anh rể tốt như thế.
“Tôi xin lỗi, tôi không biết, tôi thật sự không biết gì hết, tôi làm như thế nào mới có thể để anh ấy tỉnh lại được đây? Chỉ cần anh ấy có thể tỉnh lại, kêu tôi làm cái gì cũng được, tạm thời đừng nói cho ba mẹ của tôi biết, tôi sợ là bọn họ không vui.”
Nhan Du là một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu, nếu không thì cũng sẽ không trao trọn trái tim của mình cho Hàn Hi Thần trong lần gặp gỡ đầu tiên.
Mấy năm nay không ngừng nỗ lực vì mục tiêu này, biết rõ là mình không thích máu me, nhưng mà cô ta vẫn huấn luyện mỗi ngày, thậm chí vì để làm cô dâu của anh ta, cô ta còn đi giết người.
Bây giờ suy nghĩ lại, Nhan Du cảm thấy mình là một người phụ nữ ngốc không còn chỗ để ngốc.
Nhưng mà Hạ Tử Thu lại yên lặng làm hết tất cả.
Nhan Du đã bước ra khỏi phạm vi của những cảm xúc đó và nhìn nhận lại vấn đề, Hạ Tử Thu không làm gì sai, ngược lại là do cô ta đã gieo gió gặt bão.
Cô ta cũng là phụ nữ, hơn nữa, còn là một người phụ nữ yêu nhưng không có được.
Bây giờ nhìn thấy Hạ Tử Thu đối xử với chị gái của mình thâm tình như thế, trong lòng của Nhan Du ngoại từ ghen tị, còn có xấu hổ.
Nếu như chị của mình còn sống, biết mình làm Hạ Tử Thu bị thương, chắc có lẽ là đau lòng muốn chết.
Thẩm Hạ Lan vỗ vỗ vai của cô ta, nhẹ giọng nói: “Không phải là chúng tôi cường đại đến cỡ nào, mà là chúng tôi đã nói chuyện này cho chính phủ biết, cũng đã thông báo cho quân đội. Chị gái của cô là liệt sĩ, cấp trên có trách nhiệm bảo vệ cho an toàn của ba mẹ cô, cho nên cô cứ yên tâm đi, bất cứ ai cũng không dám động vào ba mẹ cô dưới mắt của quân đội. Điều mà tôi muốn hỏi đó chính là, cô có muốn về nhà không? Nếu như muốn, tôi sẽ thông qua quan hệ mà nói cho ba mẹ cô biết cô vẫn còn tồn tại trên đời này, để cô có thể trở về đoàn tụ với bọn họ, đương nhiên là chuyện này phải chờ đến lúc giải quyết chuyện cô đâm Hạ Tử Thu bị thương rồi mới có thể nói được.”
Nhan Du dừng lại một chút, cười khổ nói: “Tôi biết chứ, tôi đã làm anh rể bị thương, chắc chắn là bọn họ muốn tôi chết.”
“Chưa chắc đâu, chỉ cần Hạ Tử Thu có thể còn sống, chỉ dựa vào việc cô là em gái ruột của Cung Tuyết Dương, Hạ Tử Thu sẽ không cho bất cứ một người nào động vào một cọng tóc gáy của cô. Có lẽ là cô không biết Hạ Tử Thu là một người bao che khuyết điểm, năm đó, bởi vì báo thù cho chị của cô, anh ta đã bỏ đi quân trang của mình, lẻ loi một mình chạy vào sào huyệt của phần tử khủng bố, một người chống chọi với đại bản doanh của bọn họ, thiếu chút nữa là đã bỏ mạng ở đó. Nhưng mà anh ta vẫn kiên trì tự tay giết chết kẻ thù, đây chính là anh ta. Mặc dù là những năm gần đây ba mẹ của cô không đồng ý cho anh ta cúng bái chị gái cô, nhưng mà Hạ Tử Thu vẫn lợi dụng tất cả thế lực và thủ đoạn của mình, vẫn luôn báo hiếu cho ba mẹ cô. Anh ta đã sai người mua bảo hiểm kết xù cho ba mẹ cô, thậm chí còn mua chuộc hàng xóm của ba mẹ cô, để bọn họ đối xử với ba mẹ cô tốt một chút. Bất cứ lúc nào mà ba mẹ cô cần, Hạ Tử Thu đều sẽ lập tức xuất hiện, cho dù anh ta không ra mặt, nhưng vẫn có thể giải quyết mọi chuyện rất chu toàn, anh ta đang dùng phương pháp của mình để báo hiếu thay cho Cung Tuyết Dương. Mấy năm nay, số tiền Hạ Tử Thu kiếm được cũng không ít, nhưng mà anh ta đều cung cấp cho nhà họ Cung của cô.”
Cũng là trong mấy ngày nay, Thẩm Hạ Lan mới biết được những chuyện mà Hạ Tử Thu làm cho nhà họ Cung.
Nói thật là một người phụ nữ có thể có một người đàn ông yêu mình giống như Hạ Tử Thu, đó chính là một niềm hạnh phúc, đáng tiếc, sinh mạng của Cung Tuyết Dương quá ngắn ngủi, không có vận may ấy.
Nhưng Hạ Tử Thu lại chịu khổ.
Nhan Du lắng nghe.
Càng nghe, càng cảm thấy mình thật sự rất khốn nạn.
Cô ta lại đâm anh rể của mình bị thương, một người anh rể tốt như thế.
“Tôi xin lỗi, tôi không biết, tôi thật sự không biết gì hết, tôi làm như thế nào mới có thể để anh ấy tỉnh lại được đây? Chỉ cần anh ấy có thể tỉnh lại, kêu tôi làm cái gì cũng được, tạm thời đừng nói cho ba mẹ của tôi biết, tôi sợ là bọn họ không vui.”
Nhan Du là một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu, nếu không thì cũng sẽ không trao trọn trái tim của mình cho Hàn Hi Thần trong lần gặp gỡ đầu tiên.
Mấy năm nay không ngừng nỗ lực vì mục tiêu này, biết rõ là mình không thích máu me, nhưng mà cô ta vẫn huấn luyện mỗi ngày, thậm chí vì để làm cô dâu của anh ta, cô ta còn đi giết người.
Bây giờ suy nghĩ lại, Nhan Du cảm thấy mình là một người phụ nữ ngốc không còn chỗ để ngốc.
Nhưng mà Hạ Tử Thu lại yên lặng làm hết tất cả.
Nhan Du đã bước ra khỏi phạm vi của những cảm xúc đó và nhìn nhận lại vấn đề, Hạ Tử Thu không làm gì sai, ngược lại là do cô ta đã gieo gió gặt bão.
Cô ta cũng là phụ nữ, hơn nữa, còn là một người phụ nữ yêu nhưng không có được.
Bây giờ nhìn thấy Hạ Tử Thu đối xử với chị gái của mình thâm tình như thế, trong lòng của Nhan Du ngoại từ ghen tị, còn có xấu hổ.
Nếu như chị của mình còn sống, biết mình làm Hạ Tử Thu bị thương, chắc có lẽ là đau lòng muốn chết.
/2602
|