Sau này, nếu như không có chuyện gì thì ít cãi nhau với Thẩm Hạ Lan đi, cảm giác ngọt ngào như thế này không tốt hơn hả, tại sao anh cứ phải tự làm cho mình không thoải mái?
Có một tiệm tạp hóa nhỏ ở phía xa xa bán viên chiên.
Đã lâu lắm rồi Thẩm Hạ Lan không ăn món quà vặt này, cô không khỏi thấy hứng thú.
“Chúng ta đi ăn viên chiên đi, có được không?”
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn hơi mờ mịt.
“Đó là cái gì vậy?”
“Là mỹ vị nhân gian đó, đi thôi.”
Thẩm Hạ Lan biết chắc chắn là Diệp Ân Tuấn chưa từng ăn cái này, cô vội vàng kéo tay của anh chạy đến đó.
“Ông chủ, cho ba mươi nghìn viên chiên.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ giống như là một đứa con nít.
Dường như là Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thời đại học.
Lúc đó, cô tràn đầy sức sống, lại trong trẻo, sáng sủa hoạt bát, giống y như là bây giờ.
Diệp Ân Tuấn không khỏi nhìn đến ngây dại.
Lúc mùi thơm bay đến bên cạnh, Diệp Ân Tuấn mới phát hiện cái được gọi là viên chiên là dùng dầu để chiên, nhưng mà màu sắc của dầu làm cho người ta không dám ăn.
Lông mày của anh không khỏi nhíu lại.
“Dầu này là dầu gì vậy?”
Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn làm ông chủ ngơ người, sau đó mới nói: “Dầu đậu phộng?”
“Không có khả năng, dầu đó tuyệt đối không phải là dầu đậu phộng.”
Diệp Ân Tuấn còn muốn nói cái gì đó, anh cảm thấy ống tay áo của mình bị kéo, Thẩm Hạ Lan mở to mắt trừng anh, làm cho Diệp Ân Tuấn cảm thấy buồn bực.
“Cái này không ăn được, dầu không khỏe mạnh, ai biết có phải là dầu tạp nham không?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn không nhỏ, đúng lúc có thể để một mình Thẩm Hạ Lan nghe thấy, không phải là anh sợ ông chủ nghe thấy thì sẽ như thế nào, chủ yếu là còn có tham mưu nọ ở gần đây, nếu như làm kinh động đến bọn họ, vậy thì chuyến đi dạo của mình với Thẩm Hạ Lan sẽ bị hủy bỏ.
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn bó tay.
“Anh ngậm miệng lại đi!”
“Vợ, dầu này…”
“Nếu như anh còn nói thì tối nay không cho anh lên giường.”
Lời nói này của Thẩm Hạ Lan mang tính uy hiếp vô cùng, lập tức làm Diệp Ân Tuấn ngậm miệng lại.
Nói đùa à, tối nay ngủ ở đâu là một vấn đề quan trọng, quan trọng hơn nhiều so với nguồn gốc của dầu.
Nhưng mà chiên xong, anh không cho Thẩm Hạ Lan ăn là được rồi.
Dường như nhìn thấy suy nghĩ ở trong lòng của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Nếu như ngày hôm nay anh không cho em ăn, vậy thì mười ngày nửa tháng tiếp theo sẽ không cho anh đi vào phòng ngủ của em.”
Bả vai của Diệp Ân Tuấn hoàn toàn sụp đổ.
“Vợ à, em không cần phải vậy chứ? Cái này có gì ngon, với lại, nếu như dầu không khỏe mạnh, thế thì có ảnh hưởng không tốt với sức khỏe.”
Có một tiệm tạp hóa nhỏ ở phía xa xa bán viên chiên.
Đã lâu lắm rồi Thẩm Hạ Lan không ăn món quà vặt này, cô không khỏi thấy hứng thú.
“Chúng ta đi ăn viên chiên đi, có được không?”
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn hơi mờ mịt.
“Đó là cái gì vậy?”
“Là mỹ vị nhân gian đó, đi thôi.”
Thẩm Hạ Lan biết chắc chắn là Diệp Ân Tuấn chưa từng ăn cái này, cô vội vàng kéo tay của anh chạy đến đó.
“Ông chủ, cho ba mươi nghìn viên chiên.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ giống như là một đứa con nít.
Dường như là Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thời đại học.
Lúc đó, cô tràn đầy sức sống, lại trong trẻo, sáng sủa hoạt bát, giống y như là bây giờ.
Diệp Ân Tuấn không khỏi nhìn đến ngây dại.
Lúc mùi thơm bay đến bên cạnh, Diệp Ân Tuấn mới phát hiện cái được gọi là viên chiên là dùng dầu để chiên, nhưng mà màu sắc của dầu làm cho người ta không dám ăn.
Lông mày của anh không khỏi nhíu lại.
“Dầu này là dầu gì vậy?”
Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn làm ông chủ ngơ người, sau đó mới nói: “Dầu đậu phộng?”
“Không có khả năng, dầu đó tuyệt đối không phải là dầu đậu phộng.”
Diệp Ân Tuấn còn muốn nói cái gì đó, anh cảm thấy ống tay áo của mình bị kéo, Thẩm Hạ Lan mở to mắt trừng anh, làm cho Diệp Ân Tuấn cảm thấy buồn bực.
“Cái này không ăn được, dầu không khỏe mạnh, ai biết có phải là dầu tạp nham không?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn không nhỏ, đúng lúc có thể để một mình Thẩm Hạ Lan nghe thấy, không phải là anh sợ ông chủ nghe thấy thì sẽ như thế nào, chủ yếu là còn có tham mưu nọ ở gần đây, nếu như làm kinh động đến bọn họ, vậy thì chuyến đi dạo của mình với Thẩm Hạ Lan sẽ bị hủy bỏ.
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn bó tay.
“Anh ngậm miệng lại đi!”
“Vợ, dầu này…”
“Nếu như anh còn nói thì tối nay không cho anh lên giường.”
Lời nói này của Thẩm Hạ Lan mang tính uy hiếp vô cùng, lập tức làm Diệp Ân Tuấn ngậm miệng lại.
Nói đùa à, tối nay ngủ ở đâu là một vấn đề quan trọng, quan trọng hơn nhiều so với nguồn gốc của dầu.
Nhưng mà chiên xong, anh không cho Thẩm Hạ Lan ăn là được rồi.
Dường như nhìn thấy suy nghĩ ở trong lòng của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Nếu như ngày hôm nay anh không cho em ăn, vậy thì mười ngày nửa tháng tiếp theo sẽ không cho anh đi vào phòng ngủ của em.”
Bả vai của Diệp Ân Tuấn hoàn toàn sụp đổ.
“Vợ à, em không cần phải vậy chứ? Cái này có gì ngon, với lại, nếu như dầu không khỏe mạnh, thế thì có ảnh hưởng không tốt với sức khỏe.”
/2602
|