Đối với những tiếng vỗ tay và hoa tươi này, hai người có thể nói là từ nhỏ đến lớn đều hưởng thụ, không cảm thấy có gì tự hào, chỉ là sự phối hợp cực độ vừa rồi lại đọng lại thật lâu trong đáy lòng họ.
“Anh/em đàn thật hay.”
Hai người đồng thanh nói, sau đó đều cười, dịu dàng vô hạn lập tức lan tỏa.
“Đi thôi, về nhà.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn dắt tay nhau, đi ra khỏi quán cà phê trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Điện thoại bên cạnh vang lên, Diệp Ân Tuấn khẽ sững người, lấy ra.
Lúc nhìn thấy là điện thoại của Mặc Trì, anh bất giác có chút sững sốt.
Mình vừa bắt tham mưu Từ, bên này điện thoại Mặc Trì đã gọi tới, chẳng lẽ là muốn anh thả người?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Diệp Ân Tuấn không tốt lắm.
“Sao vậy? Điện thoại của ai?”
Vừa rồi còn tình nồng ý đượm, bỗng chốc Diệp Ân Tuấn lại thay đổi sắc mặt, Thẩm Hạ Lan lập tức mẫn cảm.
“Không có gì.”
Diệp Ân Tuấn an ủi xoa xoa đầu cô, nhận điện thoại ngay trước mặt cô.
“Cậu Mặc gọi điện thoại cho tôi lúc này, chẳng lẽ là muốn tôi thả người?”
“Thả người gì? Cậu bắt ai?”
Mặc Trì khẽ sững sốt.
Diệp Ân Tuấn cũng sững sốt.
Chẳng lẽ không phải vì tham mưu Từ?
“Cậu tìm tôi có việc gì?”
Diệp Ân Tuấn vội chuyển đề tài. .
||||| Truyện đề cử: Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết |||||
Đùa sao, anh mới không bại lộ chuyện của mình cho Mặc Trì đâu.
Người đó nhìn nho nhã lễ độ, nhưng không ai rõ ràng hơn anh, Mặc Trì chính là một tên ác ma. Chỉ là vẻ ngoài đẹp đẽ đó mang lại ảo giác cho người khác mà thôi.
Thẩm Hạ Lan cũng nhớ tới cậu Mặc là ai.
Người ở Đế đô đó?
Từng giúp đỡ Diệp Ân Tuấn, chỉ là cô không rõ thân phận của anh ta lắm, hiện tại cũng không có ý dò hỏi, chỉ yên lặng đứng một bên nghe.
Mặc Trì cũng không hỏi Diệp Ân Tuấn vừa rồi có ý gì, chỉ cười nói: “Có lẽ Cậu không biết, màn song tấu vừa rồi của Cậu và vợ đã lên hot search rồi.”
“Cái gì?”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
Điểm này là anh sơ sót.
“Đừng gấp, có người xử lý sạch sẽ cho hai người rồi. Cậu nói cao thủ bên cạnh Cậu có thể cho tôi mượn dùng một chút được không?”
“Không thể!”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền cúp máy.
Anh nhanh chóng lướt điện thoại, tra dấu vết xóa sạch vừa rồi, liếc mắt liền nhìn ra là kiệt tác của Ngân Hồ và Diệp Minh Triết.
Muốn mượn con trai anh?
Đùa vui quốc tế gì đó!
Nhưng Mặc Trì cũng không phải người sẽ bỏ cuộc, sau khi bị Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, trực tiếp gửi tin nhắn sang.
“Đưa người cho tôi mượn, tôi cung cấp một vài chuyện liên quan tới Trương Gia Trại cho cậu. Chỉ xem cậu có muốn nghe không, Còn có Hoàng Kim Cổ, có liên quan tới cậu đó.”
“Anh/em đàn thật hay.”
Hai người đồng thanh nói, sau đó đều cười, dịu dàng vô hạn lập tức lan tỏa.
“Đi thôi, về nhà.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn dắt tay nhau, đi ra khỏi quán cà phê trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Điện thoại bên cạnh vang lên, Diệp Ân Tuấn khẽ sững người, lấy ra.
Lúc nhìn thấy là điện thoại của Mặc Trì, anh bất giác có chút sững sốt.
Mình vừa bắt tham mưu Từ, bên này điện thoại Mặc Trì đã gọi tới, chẳng lẽ là muốn anh thả người?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Diệp Ân Tuấn không tốt lắm.
“Sao vậy? Điện thoại của ai?”
Vừa rồi còn tình nồng ý đượm, bỗng chốc Diệp Ân Tuấn lại thay đổi sắc mặt, Thẩm Hạ Lan lập tức mẫn cảm.
“Không có gì.”
Diệp Ân Tuấn an ủi xoa xoa đầu cô, nhận điện thoại ngay trước mặt cô.
“Cậu Mặc gọi điện thoại cho tôi lúc này, chẳng lẽ là muốn tôi thả người?”
“Thả người gì? Cậu bắt ai?”
Mặc Trì khẽ sững sốt.
Diệp Ân Tuấn cũng sững sốt.
Chẳng lẽ không phải vì tham mưu Từ?
“Cậu tìm tôi có việc gì?”
Diệp Ân Tuấn vội chuyển đề tài. .
||||| Truyện đề cử: Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết |||||
Đùa sao, anh mới không bại lộ chuyện của mình cho Mặc Trì đâu.
Người đó nhìn nho nhã lễ độ, nhưng không ai rõ ràng hơn anh, Mặc Trì chính là một tên ác ma. Chỉ là vẻ ngoài đẹp đẽ đó mang lại ảo giác cho người khác mà thôi.
Thẩm Hạ Lan cũng nhớ tới cậu Mặc là ai.
Người ở Đế đô đó?
Từng giúp đỡ Diệp Ân Tuấn, chỉ là cô không rõ thân phận của anh ta lắm, hiện tại cũng không có ý dò hỏi, chỉ yên lặng đứng một bên nghe.
Mặc Trì cũng không hỏi Diệp Ân Tuấn vừa rồi có ý gì, chỉ cười nói: “Có lẽ Cậu không biết, màn song tấu vừa rồi của Cậu và vợ đã lên hot search rồi.”
“Cái gì?”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.
Điểm này là anh sơ sót.
“Đừng gấp, có người xử lý sạch sẽ cho hai người rồi. Cậu nói cao thủ bên cạnh Cậu có thể cho tôi mượn dùng một chút được không?”
“Không thể!”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền cúp máy.
Anh nhanh chóng lướt điện thoại, tra dấu vết xóa sạch vừa rồi, liếc mắt liền nhìn ra là kiệt tác của Ngân Hồ và Diệp Minh Triết.
Muốn mượn con trai anh?
Đùa vui quốc tế gì đó!
Nhưng Mặc Trì cũng không phải người sẽ bỏ cuộc, sau khi bị Diệp Ân Tuấn cúp điện thoại, trực tiếp gửi tin nhắn sang.
“Đưa người cho tôi mượn, tôi cung cấp một vài chuyện liên quan tới Trương Gia Trại cho cậu. Chỉ xem cậu có muốn nghe không, Còn có Hoàng Kim Cổ, có liên quan tới cậu đó.”
/2602
|