Bị con trai ruột của mình ghét bỏ, Diệp Ân Tuấn lại giống như không nhìn thấy, chỉ cần vợ ở trong lòng mình, cái tên nhóc thối ấy ghét bỏ thì cứ ghét bỏ đi, nhiều nhất là chờ cậu tròn mười tám tuổi, nhanh chóng lấy vợ cho cậu, để cậu cút khỏi tổ ấm của anh và Thẩm Hạ Lan là được rồi.
Con trai, mười tám tuổi thì không còn nhỏ nữa.
Bây giờ năm tuổi rồi, ừm, còn mười ba năm.
Anh nhịn.
Diệp Ân Tuấn an ủi mình như thế, sau đó ôm Thẩm Hạ Lan đi ra khỏi phòng Diệp Minh Triết.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ ấu trĩ của Diệp Ân Tuấn, không nhịn được cười, nói: “Anh cứ luôn so đo với con trai làm gì, đó là nòi giống của anh đấy.”
“Nếu như nó không phải nòi giống của anh, anh sớm đã đem nó vứt đến Nam Thái Bình Dương, còn đến lượt nó kiêu ngạo ở trước mặt anh à? Đúng rồi, vợ ơi, em nói với tính cách này của Minh Triết, cô gái thế nào có thể giữ được nó?”
Vừa rồi bản thân Thẩm Hạ Lan còn đang suy nghĩ vấn đề này, bây giờ nghe Diệp Ân Tuấn hỏi như vậy, không khỏi ngây người, sau đó cười nói: “Bây giờ suy nghĩ những chuyện này còn sớm quá.”
“Không sớm nữa, nó đã 5 tuổi rồi. Có những tình cảm cần được vun đắp ngay từ khi còn nhỏ. Anh thấy con trai chúng ta thông minh như thế, chắc chắn tương lai sẽ rộng mở. Chi bằng đính ước từ nhỏ cho nó, đợi nó tròn mười tám tuổi thì để nó sống cuộc sống của riêng mình.”
Thẩm Hạ Lan ngây cả người.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn một cái, thấy anh đang suy nghĩ chuyện này rất nghiêm túc, không nhịn được kéo anh nói: “Diệp Ân Tuấn, anh là ba dượng phải không?”
“Đâu có, anh chắc chắn là ba đẻ.”
“Anh bớt lại đi, tình cảm của con trai em, anh bớt nhúng tay vào. Nó có thứ trong lòng thuộc về bản thân nó, anh đừng gán ghép lung tung. Em nói cho anh biết, trong vấn đề tình cảm của con trai, nếu anh dám ôm đồm nhiều việc, em đảm bảo quãng đời còn lại sau này của anh cũng đừng nghĩ đến việc lên giường của em nữa.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói lời này ra, Diệp Ân Tuấn liền thành thật ngay.
“Được được được, anh mặc kệ, anh mặc kệ được chưa? So với hạnh phúc cả đời của anh, để Diệp Minh Triết tự sinh tự diệt đi.”
“Lại nói lung tung.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút đau đầu.
Hai ba con nhà này ngày nào cũng cấu véo nhau.
Diệp Ân Tuấn vội vàng nói theo lời vợ nhà mình, hai người vừa nói vừa cười đi đến cửa, lại nhìn một người đang đi nhanh về phía bọn họ.
Mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại, bước chân cũng ngừng lại, liền thu hút sự chú ý của Thẩm Hạ Lan, khiến cô theo bản năng nhìn người đó một cái, lúc này mới phát hiện có người đã đến trước mặt.
Con trai, mười tám tuổi thì không còn nhỏ nữa.
Bây giờ năm tuổi rồi, ừm, còn mười ba năm.
Anh nhịn.
Diệp Ân Tuấn an ủi mình như thế, sau đó ôm Thẩm Hạ Lan đi ra khỏi phòng Diệp Minh Triết.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy dáng vẻ ấu trĩ của Diệp Ân Tuấn, không nhịn được cười, nói: “Anh cứ luôn so đo với con trai làm gì, đó là nòi giống của anh đấy.”
“Nếu như nó không phải nòi giống của anh, anh sớm đã đem nó vứt đến Nam Thái Bình Dương, còn đến lượt nó kiêu ngạo ở trước mặt anh à? Đúng rồi, vợ ơi, em nói với tính cách này của Minh Triết, cô gái thế nào có thể giữ được nó?”
Vừa rồi bản thân Thẩm Hạ Lan còn đang suy nghĩ vấn đề này, bây giờ nghe Diệp Ân Tuấn hỏi như vậy, không khỏi ngây người, sau đó cười nói: “Bây giờ suy nghĩ những chuyện này còn sớm quá.”
“Không sớm nữa, nó đã 5 tuổi rồi. Có những tình cảm cần được vun đắp ngay từ khi còn nhỏ. Anh thấy con trai chúng ta thông minh như thế, chắc chắn tương lai sẽ rộng mở. Chi bằng đính ước từ nhỏ cho nó, đợi nó tròn mười tám tuổi thì để nó sống cuộc sống của riêng mình.”
Thẩm Hạ Lan ngây cả người.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn một cái, thấy anh đang suy nghĩ chuyện này rất nghiêm túc, không nhịn được kéo anh nói: “Diệp Ân Tuấn, anh là ba dượng phải không?”
“Đâu có, anh chắc chắn là ba đẻ.”
“Anh bớt lại đi, tình cảm của con trai em, anh bớt nhúng tay vào. Nó có thứ trong lòng thuộc về bản thân nó, anh đừng gán ghép lung tung. Em nói cho anh biết, trong vấn đề tình cảm của con trai, nếu anh dám ôm đồm nhiều việc, em đảm bảo quãng đời còn lại sau này của anh cũng đừng nghĩ đến việc lên giường của em nữa.”
Thẩm Hạ Lan vừa nói lời này ra, Diệp Ân Tuấn liền thành thật ngay.
“Được được được, anh mặc kệ, anh mặc kệ được chưa? So với hạnh phúc cả đời của anh, để Diệp Minh Triết tự sinh tự diệt đi.”
“Lại nói lung tung.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút đau đầu.
Hai ba con nhà này ngày nào cũng cấu véo nhau.
Diệp Ân Tuấn vội vàng nói theo lời vợ nhà mình, hai người vừa nói vừa cười đi đến cửa, lại nhìn một người đang đi nhanh về phía bọn họ.
Mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại, bước chân cũng ngừng lại, liền thu hút sự chú ý của Thẩm Hạ Lan, khiến cô theo bản năng nhìn người đó một cái, lúc này mới phát hiện có người đã đến trước mặt.
/2602
|