“Ở trước mặt em, có biến thành mèo cũng được.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, bàn tay không thành thật thò vào trong áo Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đỏ bừng mặt.
“Diệp Ân Tuấn, anh đang làm gì vậy?”
“Em đến đây là để tránh lũ trẻ, chẳng lẽ không phải muốn cùng anh sống thế giới chỉ có hai người sao?”
Ánh mắt tán tỉnh của Diệp Ân Tuấn đột nhiên làm trái tim nhỏ bé của Thẩm Hạ Lan đập thình thịch.
“Nói bậy, em không nghĩ như vậy.”
Anh xem cô là gì chứ?
Thẩm Hạ Lan giãy giụa, nhưng Diệp Ân Tuấn lại ôm chặt cô hơn.
“Vợ à, anh hiểu nhầm rồi, nhưng mà anh muốn sống thế giới chỉ có hai người.”
“Không được, Diệp Ân Tuấn, anh để tay ở đâu đó?”
Thẩm Hạ Lan kêu lên một tiếng, Diệp Ân Tuấn nuốt những lời còn lại của cô vào bụng.
Khi cô nhận thức được thì đã thấy mình nằm trên giường.
Thẩm Hạ Lan bực bội, nhưng cô không thể ngăn cản cuộc tấn công dồn dập của Diệp Ân Tuấn, chỉ có thể thừa nhận những khoái cảm anh mang đến.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tử Thu đã điều động phi cơ riêng, ô tô đưa bọn nhỏ tới cổng tứ hợp viện.
Ánh sáng rực rỡ chiếu vào ô cửa sổ khiến Tiêu Hằng mở mắt ra.
Cậu ngồi dậy, nhoài người đến cửa sổ thì thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lên xe, sau đó cậu nhanh chóng rời khỏi giường, muốn quản gia đi theo, nhưng lại phát hiện không thấy quản gia đâu.
Cửa nhà bị khóa, rõ ràng ổ khóa điện tử đã bị ai đó đổi mật mã.
Sắc mặt Tiêu Hằng đột nhiên thay đổi.
Cậu biết quản gia đã nói chuyện đó với ba cậu rồi, chỉ sợ hành động sau này của mình sẽ bị giám sát.
Tiêu Hằng nhíu chặt chân mày, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Diệp Nghê Nghê ngáp một cái nhìn Thẩm Hạ Lan ngáp ngắn ngáp dài được Diệp Ân Tuấn ôm lên xe, không nhịn được nói với Diệp Tranh: “Anh Tranh, em cũng muốn ôm.”
Cô bé duỗi tay nhào tới Diệp Tranh.
Diệp Tranh nhanh chóng đỡ lấy cô bé, tiện tay khoác áo khoác trên người cô bé.
“Ngủ đi, khi nào đến sân bay anh sẽ gọi em.”
“Vâng.”
Diệp Nghê Nghê gật đầu, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Xe phóng nhanh về phía trước, bởi vì lúc này là sáng sớm nên trên đường có rất ít phương tiện, không bị tắt đường, nhưng khi đến gần sân bay, tài xế đột nhiên nói: “Sếp Diệp, hình như đằng sau có người theo dõi chúng ta.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, bàn tay không thành thật thò vào trong áo Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan đỏ bừng mặt.
“Diệp Ân Tuấn, anh đang làm gì vậy?”
“Em đến đây là để tránh lũ trẻ, chẳng lẽ không phải muốn cùng anh sống thế giới chỉ có hai người sao?”
Ánh mắt tán tỉnh của Diệp Ân Tuấn đột nhiên làm trái tim nhỏ bé của Thẩm Hạ Lan đập thình thịch.
“Nói bậy, em không nghĩ như vậy.”
Anh xem cô là gì chứ?
Thẩm Hạ Lan giãy giụa, nhưng Diệp Ân Tuấn lại ôm chặt cô hơn.
“Vợ à, anh hiểu nhầm rồi, nhưng mà anh muốn sống thế giới chỉ có hai người.”
“Không được, Diệp Ân Tuấn, anh để tay ở đâu đó?”
Thẩm Hạ Lan kêu lên một tiếng, Diệp Ân Tuấn nuốt những lời còn lại của cô vào bụng.
Khi cô nhận thức được thì đã thấy mình nằm trên giường.
Thẩm Hạ Lan bực bội, nhưng cô không thể ngăn cản cuộc tấn công dồn dập của Diệp Ân Tuấn, chỉ có thể thừa nhận những khoái cảm anh mang đến.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tử Thu đã điều động phi cơ riêng, ô tô đưa bọn nhỏ tới cổng tứ hợp viện.
Ánh sáng rực rỡ chiếu vào ô cửa sổ khiến Tiêu Hằng mở mắt ra.
Cậu ngồi dậy, nhoài người đến cửa sổ thì thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lên xe, sau đó cậu nhanh chóng rời khỏi giường, muốn quản gia đi theo, nhưng lại phát hiện không thấy quản gia đâu.
Cửa nhà bị khóa, rõ ràng ổ khóa điện tử đã bị ai đó đổi mật mã.
Sắc mặt Tiêu Hằng đột nhiên thay đổi.
Cậu biết quản gia đã nói chuyện đó với ba cậu rồi, chỉ sợ hành động sau này của mình sẽ bị giám sát.
Tiêu Hằng nhíu chặt chân mày, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.
Diệp Nghê Nghê ngáp một cái nhìn Thẩm Hạ Lan ngáp ngắn ngáp dài được Diệp Ân Tuấn ôm lên xe, không nhịn được nói với Diệp Tranh: “Anh Tranh, em cũng muốn ôm.”
Cô bé duỗi tay nhào tới Diệp Tranh.
Diệp Tranh nhanh chóng đỡ lấy cô bé, tiện tay khoác áo khoác trên người cô bé.
“Ngủ đi, khi nào đến sân bay anh sẽ gọi em.”
“Vâng.”
Diệp Nghê Nghê gật đầu, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Xe phóng nhanh về phía trước, bởi vì lúc này là sáng sớm nên trên đường có rất ít phương tiện, không bị tắt đường, nhưng khi đến gần sân bay, tài xế đột nhiên nói: “Sếp Diệp, hình như đằng sau có người theo dõi chúng ta.”
/2602
|