Thẩm Hạ Lan đột nhiên ý thức được con gái của mình cũng chỉ mới 5 tuổi, hơn nữa còn là cô bé ham ăn, trong đầu đoán chắc ngoài ăn vẫn là ăn, đâu nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ chứ?
Cô cảm thấy mình có hơi nhập ma rồi.
“Không có gì. Mẹ chỉ hỏi vậy thôi.”
“Ồ, chị Nguyệt Nhi cũng rất tốt. Mẹ, con nói cho mẹ một bí mật, chị Nguyệt Nguyệt rất thích cậu út của chị ấy.”
Diệp Nghê Nghê giống như phát hiện bí mật động trời gì đó, nhỏ giọng nói: “Mẹ không được nói cho người khác nha, đây là bí mật riêng tư của chị Nguyệt Nhi.”
“Vậy con còn nói cho mẹ?”
Khóe môi của Thẩm Hạ Lan hơi cong lên.
“Mẹ khác, mẹ là mẹ của con, mẹ sẽ không bán đứng con. Mẹ, mẹ không được nói cho bác gái Trạm, biết chưa?”
Diệp Nghê Nghê đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, không khỏi có hơi ảo não.
Nhìn thấy con gái sắp dứt đứt cái bím tóc nhỏ của mình, Thẩm Hạ Lan vội cười nói: “Được được được, biết rồi, mẹ không nói. Các con mới nhiêu tuổi, biết cái gì gọi là thích chứ?”
“Con đương nhiên biết rồi.”
“Quỷ tinh linh!”
Lúc hai mẹ con nói lời này, Diệp Ân Tuấn và Diệp Tranh đi ra.
“Hai mẹ con đang nói chuyện gì vậy?”
“Không nói cho ba đâu.”
Diệp Nghê Nghê trực tiếp làm mặt quỷ với Diệp Ân Tuấn, sau đó đung đưa hai chân, tâm trạng vui vẻ.
Diệp Ân Tuấn hơi sững người, sau đó cưng chiều nói: “Không nói thì thôi, ba cũng không muốn biết.”
“Hừ.”
Diệp Nghê Nghê rất là kiêu ngạo nâng cằm lên, khi nhìn thấy Diệp Tranh thì vội vẫy tay.
“Anh Tranh, tới chỗ em, chia một chiếc đùi gà cho anh ăn.”
Đùi gà là một trong những đồ ăn Diệp Nghê Nghê thích nhất, có thể chia đùi gà cho Diệp Tranh, Diệp Tranh biết địa vị của mình ở trong lòng Diệp Nghê Nghê.
Cậu bé không khỏi nghĩ đến vấn đề mà Diệp Ân Tuấn hỏi mình.
Tranh giành hay từ bỏ?
Nếu như tranh giành, Diệp Nghê Nghê và Minh Triết là song sinh, đoán chắc sẽ buồn thay cho Minh Triết chỉ? Đến lúc đó cô bé liệu có trách cậu bé không?
Nhưng nếu như từ bỏ, ước mơ của ba thật sự bị đứt rồi.
Ba hy vọng trong sự vẻ vang, tuy được truy phong thành liệt sĩ, nhưng ba chưa từng sống trong quân đội một ngày, càng chưa từng được trải nghiệm cuộc sống quân nhân thật sự là như nào.
Người khác thậm chí đều không biết thân phận thật sự của ba cậu bé là gì.
Diệp Tranh cảm thấy như thế rất không công bằng đối với ba.
Cậu bé muốn tòng quân, muốn thi trường quân đội, muốn để tất cả mọi người biết cậu bé là con trai của Diệp Nam Phương, ba của cậu bé cũng là anh hùng đổ máu vì nhân dân! Chứ không phải là bị người ta nói cậu bé là con trai của Diệp Ân Tuấn.
Tâm trạng của Diệp Tranh rất phức tạp.
“Anh Tranh, anh đang nghĩ gì vậy? Có phải không thích ăn đùi gà không? Không sao, còn có sủi cảo tôm, sủi cảo tôm ba em làm cho anh ăn cũng được.”
Cô cảm thấy mình có hơi nhập ma rồi.
“Không có gì. Mẹ chỉ hỏi vậy thôi.”
“Ồ, chị Nguyệt Nhi cũng rất tốt. Mẹ, con nói cho mẹ một bí mật, chị Nguyệt Nguyệt rất thích cậu út của chị ấy.”
Diệp Nghê Nghê giống như phát hiện bí mật động trời gì đó, nhỏ giọng nói: “Mẹ không được nói cho người khác nha, đây là bí mật riêng tư của chị Nguyệt Nhi.”
“Vậy con còn nói cho mẹ?”
Khóe môi của Thẩm Hạ Lan hơi cong lên.
“Mẹ khác, mẹ là mẹ của con, mẹ sẽ không bán đứng con. Mẹ, mẹ không được nói cho bác gái Trạm, biết chưa?”
Diệp Nghê Nghê đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, không khỏi có hơi ảo não.
Nhìn thấy con gái sắp dứt đứt cái bím tóc nhỏ của mình, Thẩm Hạ Lan vội cười nói: “Được được được, biết rồi, mẹ không nói. Các con mới nhiêu tuổi, biết cái gì gọi là thích chứ?”
“Con đương nhiên biết rồi.”
“Quỷ tinh linh!”
Lúc hai mẹ con nói lời này, Diệp Ân Tuấn và Diệp Tranh đi ra.
“Hai mẹ con đang nói chuyện gì vậy?”
“Không nói cho ba đâu.”
Diệp Nghê Nghê trực tiếp làm mặt quỷ với Diệp Ân Tuấn, sau đó đung đưa hai chân, tâm trạng vui vẻ.
Diệp Ân Tuấn hơi sững người, sau đó cưng chiều nói: “Không nói thì thôi, ba cũng không muốn biết.”
“Hừ.”
Diệp Nghê Nghê rất là kiêu ngạo nâng cằm lên, khi nhìn thấy Diệp Tranh thì vội vẫy tay.
“Anh Tranh, tới chỗ em, chia một chiếc đùi gà cho anh ăn.”
Đùi gà là một trong những đồ ăn Diệp Nghê Nghê thích nhất, có thể chia đùi gà cho Diệp Tranh, Diệp Tranh biết địa vị của mình ở trong lòng Diệp Nghê Nghê.
Cậu bé không khỏi nghĩ đến vấn đề mà Diệp Ân Tuấn hỏi mình.
Tranh giành hay từ bỏ?
Nếu như tranh giành, Diệp Nghê Nghê và Minh Triết là song sinh, đoán chắc sẽ buồn thay cho Minh Triết chỉ? Đến lúc đó cô bé liệu có trách cậu bé không?
Nhưng nếu như từ bỏ, ước mơ của ba thật sự bị đứt rồi.
Ba hy vọng trong sự vẻ vang, tuy được truy phong thành liệt sĩ, nhưng ba chưa từng sống trong quân đội một ngày, càng chưa từng được trải nghiệm cuộc sống quân nhân thật sự là như nào.
Người khác thậm chí đều không biết thân phận thật sự của ba cậu bé là gì.
Diệp Tranh cảm thấy như thế rất không công bằng đối với ba.
Cậu bé muốn tòng quân, muốn thi trường quân đội, muốn để tất cả mọi người biết cậu bé là con trai của Diệp Nam Phương, ba của cậu bé cũng là anh hùng đổ máu vì nhân dân! Chứ không phải là bị người ta nói cậu bé là con trai của Diệp Ân Tuấn.
Tâm trạng của Diệp Tranh rất phức tạp.
“Anh Tranh, anh đang nghĩ gì vậy? Có phải không thích ăn đùi gà không? Không sao, còn có sủi cảo tôm, sủi cảo tôm ba em làm cho anh ăn cũng được.”
/2602
|