Thẩm Hạ Lan nghĩ đến những thứ này, trong lòng có chút khổ sở.
Diệp Ân Tuấn cảm nhận được nỗi đau của Thẩm Hạ Lan, anh cầm lấy tay cô, thấp giọng hỏi: “Em sao vậy?”
“Không có chuyện gì đâu, nhớ đến Tống Dật Hiên thôi, nhớ đến chuyện trong ngục.”
Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ.
Tại sao Tống Dật Hiên lại trở về đó, Diệp Ân Tuấn biết chứ.
Bây giờ anh lại có thêm một người anh em, chỉ mong là hai người có thể trở thành anh em với nhau.
Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại, mở đèn pin chiếu sáng đường đi cho Thẩm Hạ Lan.
Dao Lạc đi ở phía trước nhìn thấy như vậy, trong mắt lướt qua một tia suy nghĩ, nhưng mà không nói gì mà còn dẫn đường ở phía trước.
Ba người bọn họ đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, Dao Lạc mới dừng lại.
Phía trước đã không có đường đi.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhìn Dao Lạc mở phiến đá ở phía trên, Dao Lạc trực tiếp nhảy lên.
Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn, thấy Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, lúc này hai người mới nhảy lên.
Sau khi đi lên, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện đây là từ đường.
Hàn Hi Thần giống như một người máu đang nằm ở dưới đất, không biết là sống hay chết, nằm thẳng, rất là dọa người.
Máu tươi đã khô cạn, còn thấm ướt ra bên ngoài.
Hai mắt của Dao Lạc lập tức đỏ ngầu.
“Cậu Hàn, cậu Hàn, anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi, em là Dao Lạc đây!”
Dao Lạc ôm lấy Hàn Hi Thần vào trong ngực, trong nháy mắt nước mắt liền dâng trào.
Cô ta không nên nghe lời của Hàn Hi Thần đi tìm bọn người Diệp Ân Tuấn.
Cô ta nên ở lại đây với anh ta.
Cho dù là trừng phạt, là luyện cổ, tốt xấu gì cũng có cô ta ở đây, cô ta còn có thể giúp cậu Hàn chống đỡ một lúc, không phải à?
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy gương mặt trắng như tờ giấy của Hàn Hi Thần, trong lòng của Dao Lạc đau đớn muốn chết.
Diệp Ân Tuấn chưa từng nhìn thấy Hàn Hi Thần chật vật như thế.
Anh cho rằng Hàn Hi Thần là con trai của thím Trương và Hàn Khiếu, là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ, lại là đứa con một của Hàn Khiếu, dù sao thì cũng có thân phận cao quý, làm như thế nào cũng không nghĩ tới bây giờ anh ta lại nằm dưới nền nhà với bộ dạng như thế này, dường như là sinh mệnh đang trôi qua từng giây từng phút.
Thẩm Hạ Lan có chút xúc động.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhìn thấy bài vị của thím Trương, không khỏi cảm thấy có chút châm chọc.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng bước lên muốn xem hơi thở của Hàn Hi Thần, lại bị Dao Lạc ngăn cản.
“Anh muốn làm cái gì?”
Đôi mắt của cô ta đỏ ngầu, là đề phòng, còn mang theo một tia sát khí, là cái loại hận không thể hủy diệt tất cả mọi người.
Diệp Ân Tuấn cảm nhận được nỗi đau của Thẩm Hạ Lan, anh cầm lấy tay cô, thấp giọng hỏi: “Em sao vậy?”
“Không có chuyện gì đâu, nhớ đến Tống Dật Hiên thôi, nhớ đến chuyện trong ngục.”
Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ.
Tại sao Tống Dật Hiên lại trở về đó, Diệp Ân Tuấn biết chứ.
Bây giờ anh lại có thêm một người anh em, chỉ mong là hai người có thể trở thành anh em với nhau.
Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại, mở đèn pin chiếu sáng đường đi cho Thẩm Hạ Lan.
Dao Lạc đi ở phía trước nhìn thấy như vậy, trong mắt lướt qua một tia suy nghĩ, nhưng mà không nói gì mà còn dẫn đường ở phía trước.
Ba người bọn họ đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, Dao Lạc mới dừng lại.
Phía trước đã không có đường đi.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhìn Dao Lạc mở phiến đá ở phía trên, Dao Lạc trực tiếp nhảy lên.
Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn, thấy Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, lúc này hai người mới nhảy lên.
Sau khi đi lên, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện đây là từ đường.
Hàn Hi Thần giống như một người máu đang nằm ở dưới đất, không biết là sống hay chết, nằm thẳng, rất là dọa người.
Máu tươi đã khô cạn, còn thấm ướt ra bên ngoài.
Hai mắt của Dao Lạc lập tức đỏ ngầu.
“Cậu Hàn, cậu Hàn, anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi, em là Dao Lạc đây!”
Dao Lạc ôm lấy Hàn Hi Thần vào trong ngực, trong nháy mắt nước mắt liền dâng trào.
Cô ta không nên nghe lời của Hàn Hi Thần đi tìm bọn người Diệp Ân Tuấn.
Cô ta nên ở lại đây với anh ta.
Cho dù là trừng phạt, là luyện cổ, tốt xấu gì cũng có cô ta ở đây, cô ta còn có thể giúp cậu Hàn chống đỡ một lúc, không phải à?
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy gương mặt trắng như tờ giấy của Hàn Hi Thần, trong lòng của Dao Lạc đau đớn muốn chết.
Diệp Ân Tuấn chưa từng nhìn thấy Hàn Hi Thần chật vật như thế.
Anh cho rằng Hàn Hi Thần là con trai của thím Trương và Hàn Khiếu, là kết tinh tình yêu của hai người bọn họ, lại là đứa con một của Hàn Khiếu, dù sao thì cũng có thân phận cao quý, làm như thế nào cũng không nghĩ tới bây giờ anh ta lại nằm dưới nền nhà với bộ dạng như thế này, dường như là sinh mệnh đang trôi qua từng giây từng phút.
Thẩm Hạ Lan có chút xúc động.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhìn thấy bài vị của thím Trương, không khỏi cảm thấy có chút châm chọc.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng bước lên muốn xem hơi thở của Hàn Hi Thần, lại bị Dao Lạc ngăn cản.
“Anh muốn làm cái gì?”
Đôi mắt của cô ta đỏ ngầu, là đề phòng, còn mang theo một tia sát khí, là cái loại hận không thể hủy diệt tất cả mọi người.
/2602
|