“Được.” Cả đường bị đuổi giết, Diệp Ân Tuấn quả thực nghỉ ngơi không tốt lắm, bây giờ đến chỗ Trạm Dực, anh mới cảm thấy như thật sự quay về nhà, ăn chút thức ăn, uống chút nước, liền trực tiếp ngã lên túi ngủ ngủ.
Mà bên phía Thẩm Hạ Lan cũng cuối cùng không chịu nỗi, nằm sấp trên túi ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này mấy người xem như ngủ an ổn, ngủ thẳng đến sáng sớm hôm sau mới tỉnh. Truyện Võng Du
Dao Lạc có chút kinh ngạc, cô ấy đã rất lâu rất lâu không ngủ say như vậy rồi, nhưng giấc ngủ này quả thực rất ngon, mà mấy người bên ngoài cũng không vào làm khó họ, thậm chí còn đưa bữa sáng tới cho họ.
Lúc Thẩm Hạ Lan tỉnh lại thì nhìn thấy Dao Lạc cầm ngân châm thử bữa sáng, sau khi thấy không có độc thì mới nói với Thẩm Hạ Lan: “Ăn chút đi.”
“Được.” Hai người ăn cơm xong, bên ngoài có người nói với Thẩm Hạ Lan, kêu họ tạm thời ở đây nghỉ ngơi, Diệp Ân Tuấn lát nữa sẽ tới.
Nghe thấy tin tức này, Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày nói: “Họ không phải quá thân thiện với chúng ta rồi chứ? Có lẽ đây không phải người của Hàn Khiếu.”
Dao Lạc lại không nói chuyện, nhưng đáy mắt vẫn có cảnh giác nồng đậm. Sau khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy thì bị Trạm Dực gọi ra ngoài.
Anh không biết có lời gì mà không thể nói trong lều, chỉ là lúc anh và Trạm Dực đứng dưới chân núi, nhìn thấy tất cả trước mắt, toàn thân Diệp Ân Tuấn đều sững sờ.
“Đây là?”
“Mỏ vàng.”
Trạm Dực nhìn mỏ mạch trước mặt, nói có chút nặng nề: “Năm đó Hàn Khiếu là học giả địa chất, ông ta phát hiện mỏ mạch của mỏ vàng nơi này, cho nên mới quan tâm Trương gia trại như vậy, kéo theo thảm án của Trương gia trại sau đó”
“Mở mạch? Cả ngọn núi này đều là mỏ mạch của mỏ vàng?” Diệp Ân Tuấn có mỏ kim cương ở châu Phi, đương nhiên Trạm Dực vừa nói anh liền hiểu rõ.
Trạm Dực gật đầu nói: “Đúng vậy. Đầu nguồn của mỏ mạch chính là ở Trương gia trại. Mỗi đời trại chủ đều biết chuyện này, nhiệm vụ của họ cũng là để bảo vệ mỏ mạch. Thực ra đối với họ mà nói, mỏ vàng không phải tài phú, mà là địa khí. Là địa khí bảo hộ trại của họ. Vì mỏ mạch, độc trùng trên mạch núi bên này vô cùng ưu việt, phẩm chất cổ trùng luyện ra càng tốt hơn.
Cậu cũng biết, thứ Trương gia trại được lưu truyền từ cổ đại chính là tôi luyện cổ trùng. Mở mạch này chính là căn bản để Trương gia trại an thân lập mệnh. Một khi mở mạch bị phá hoại, phẩm chất cổ trùng sẽ giảm xuống.
Nghe nói mấy trăm năm mới luyện ra được một con Hoàng kim cổ, nhưng Trương gia trại chỉ trong ngắn ngủi một trăm năm đã luyện ra được ba
mảnh Hoàng kim cổ, hơn nữa phẩm chất cực kỳ tốt. Cho nên Trương gia trại tuyệt đối không cho phép người ngoài chạm tới mỏ mạch này.
Vì bảo vệ bí mật này, người của Trương gia trại trước nay không thông hôn với thế giới bên ngoài, muốn vĩnh viễn lưu giữ lại bí mật.
Nghe tới lúc này, Diệp Ân Tuấn khẽ khựng lại. Hoàng kim cổ lại có ba mảnh?
Trong thân thể anh có một mảnh, vậy hai mảnh khác thì sao?
“Chú hai Hoắc năm đó đến đây cũng là vì mỏ mạch sao?”
“Không phải, chú hai Hoắc đến vì Hoàng kim cổ:
Mà bên phía Thẩm Hạ Lan cũng cuối cùng không chịu nỗi, nằm sấp trên túi ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này mấy người xem như ngủ an ổn, ngủ thẳng đến sáng sớm hôm sau mới tỉnh. Truyện Võng Du
Dao Lạc có chút kinh ngạc, cô ấy đã rất lâu rất lâu không ngủ say như vậy rồi, nhưng giấc ngủ này quả thực rất ngon, mà mấy người bên ngoài cũng không vào làm khó họ, thậm chí còn đưa bữa sáng tới cho họ.
Lúc Thẩm Hạ Lan tỉnh lại thì nhìn thấy Dao Lạc cầm ngân châm thử bữa sáng, sau khi thấy không có độc thì mới nói với Thẩm Hạ Lan: “Ăn chút đi.”
“Được.” Hai người ăn cơm xong, bên ngoài có người nói với Thẩm Hạ Lan, kêu họ tạm thời ở đây nghỉ ngơi, Diệp Ân Tuấn lát nữa sẽ tới.
Nghe thấy tin tức này, Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày nói: “Họ không phải quá thân thiện với chúng ta rồi chứ? Có lẽ đây không phải người của Hàn Khiếu.”
Dao Lạc lại không nói chuyện, nhưng đáy mắt vẫn có cảnh giác nồng đậm. Sau khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy thì bị Trạm Dực gọi ra ngoài.
Anh không biết có lời gì mà không thể nói trong lều, chỉ là lúc anh và Trạm Dực đứng dưới chân núi, nhìn thấy tất cả trước mắt, toàn thân Diệp Ân Tuấn đều sững sờ.
“Đây là?”
“Mỏ vàng.”
Trạm Dực nhìn mỏ mạch trước mặt, nói có chút nặng nề: “Năm đó Hàn Khiếu là học giả địa chất, ông ta phát hiện mỏ mạch của mỏ vàng nơi này, cho nên mới quan tâm Trương gia trại như vậy, kéo theo thảm án của Trương gia trại sau đó”
“Mở mạch? Cả ngọn núi này đều là mỏ mạch của mỏ vàng?” Diệp Ân Tuấn có mỏ kim cương ở châu Phi, đương nhiên Trạm Dực vừa nói anh liền hiểu rõ.
Trạm Dực gật đầu nói: “Đúng vậy. Đầu nguồn của mỏ mạch chính là ở Trương gia trại. Mỗi đời trại chủ đều biết chuyện này, nhiệm vụ của họ cũng là để bảo vệ mỏ mạch. Thực ra đối với họ mà nói, mỏ vàng không phải tài phú, mà là địa khí. Là địa khí bảo hộ trại của họ. Vì mỏ mạch, độc trùng trên mạch núi bên này vô cùng ưu việt, phẩm chất cổ trùng luyện ra càng tốt hơn.
Cậu cũng biết, thứ Trương gia trại được lưu truyền từ cổ đại chính là tôi luyện cổ trùng. Mở mạch này chính là căn bản để Trương gia trại an thân lập mệnh. Một khi mở mạch bị phá hoại, phẩm chất cổ trùng sẽ giảm xuống.
Nghe nói mấy trăm năm mới luyện ra được một con Hoàng kim cổ, nhưng Trương gia trại chỉ trong ngắn ngủi một trăm năm đã luyện ra được ba
mảnh Hoàng kim cổ, hơn nữa phẩm chất cực kỳ tốt. Cho nên Trương gia trại tuyệt đối không cho phép người ngoài chạm tới mỏ mạch này.
Vì bảo vệ bí mật này, người của Trương gia trại trước nay không thông hôn với thế giới bên ngoài, muốn vĩnh viễn lưu giữ lại bí mật.
Nghe tới lúc này, Diệp Ân Tuấn khẽ khựng lại. Hoàng kim cổ lại có ba mảnh?
Trong thân thể anh có một mảnh, vậy hai mảnh khác thì sao?
“Chú hai Hoắc năm đó đến đây cũng là vì mỏ mạch sao?”
“Không phải, chú hai Hoắc đến vì Hoàng kim cổ:
/2602
|