“Mẹ, Nghê Nghê sẽ xảy ra chuyện sao?”
Nhìn ánh mắt sốt ruột lo lắng của Tranh Tranh, Thẩm Hạ Lan sờ lên đầu cậu bé nói: “Ba con đã đi qua rồi, có lẽ là kịp!”
“Không còn kịp rồi.”
Hốc mắt Diệp Tranh có chút ẩm ướt.
“Nếu như những điều mẹ suy đoán là thật, như vậy chúng ta vì không quen vị trí mà tìm người dẫn đường, người kia là Trần Oánh Oánh đúng không? Lúc trước chúng ta vẫn cho rằng cô ta là người của bác Trạm, nên không có bất cứ phòng bị nào với cô ta, thậm chí lần này
sau khi tìm đến bác Trạm, rất yên tâm đưa cô ta và Nghê Nghê đi qua. Bây giờ có lẽ là… có lẽ là…”
Diệp Tranh nói xong liền nghẹn ngào.
Cậu bé biết mình không thể trách Trương Linh, dù sao Trương Linh cũng là sư phụ của mình, làm như vậy cũng là để bảo vệ cậu bé, nhưng bây giờ trong lòng Tranh Tranh thật sự rất khó chịu, rất rất khó chịu.
Vừa nghĩ đến việc Nghê Nghê sẽ xảy ra chuyện gì đó, Diệp Tranh liền hận không thể lập tức chạy tới.
Thẩm Hạ Lan biết cảm nhận của Diệp Tranh, cô đến bên này tìm Trương Linh thật ra trong lòng đã có suy đoán được người kia, chỉ là hi vọng từ phía Trương Linh nhận được một đáp án chính xác, bây giờ muốn có đáp án hay không cũng không sao cả.
Tâm tư của đối phương thật sự vô cùng kín đáo, vậy mà khiến bọn họ khó lòng phòng bị.
Trương Linh nghe đến đó xem như đã hoàn toàn hiểu rõ.
Bà ta có chút tự trách nói: “Mợ chủ, người kia đúng là Trần Oánh Oánh, nhưng tôi đã điều tra qua, ba và mẹ của cô ta rất tốt, bọn họ…”
“Bây giờ nói những điều này cũng vô dụng. Mọi chuyện đã xảy ra, chúng ta phải nghĩ cách giải quyết. Bây giờ Trần Oánh Oánh đi theo Nghê Nghê tiến vào nơi đóng quân của Trạm Dực, e là bí mật kia không giữ được. Ngay sau đó mục tiêu của bọn họ rất có thể chính là lối
vào Trương Gia Trại của chúng ta. Nếu như tất cả những điều này là một kế hoạch, như vậy Hàn Khiếu… Nguy rồi! Hàn Khiếu!”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng rời khỏi phòng của Trương Linh, chạy về phía nơi đang giam giữ Hàn Khiếu.
Tiêu Nguyệt cũng đi theo ra ngoài.
Bây giờ Trương Linh cũng không còn giữ lại nữa, bà ta thấp giọng nói: “Mợ chủ, Trương Gia Trại chúng tôi có một đội ngũ bí mật, nếu như cô dùng, tôi có thể nói cho cô. Nhưng cần có chiếc nhẫn của Trại chủ làm tín vật!”
“Chuyện này để nói sau.”
Bây giờ nếu không phải người mình yên tâm thì Thẩm Hạ Lan cũng không dám dùng, cho dù là người mà Trương Linh nói, vì lý do an toàn cô cũng không muốn dùng.
Thẩm Hạ Lan một đường chạy chậm đi đến nơi giam giữ Hàn Khiếu, nhìn thấy Hàn Khiếu vẫn còn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mà những vệ sĩ kia lại hơi ngạc nhiên.
“Bà Diệp, sao vậy?”
“Ông ta tỉnh rồi sao?”
“Vẫn chưa!”
Thẩm Hạ Lan nhìn xung quanh một chút, hoàn cảnh nơi này dễ thủ khó công, nếu như không có người bên trong tham dự, muốn cứu Hàn Khiếu ra thì có chút bất khả thi.
Nhìn ánh mắt sốt ruột lo lắng của Tranh Tranh, Thẩm Hạ Lan sờ lên đầu cậu bé nói: “Ba con đã đi qua rồi, có lẽ là kịp!”
“Không còn kịp rồi.”
Hốc mắt Diệp Tranh có chút ẩm ướt.
“Nếu như những điều mẹ suy đoán là thật, như vậy chúng ta vì không quen vị trí mà tìm người dẫn đường, người kia là Trần Oánh Oánh đúng không? Lúc trước chúng ta vẫn cho rằng cô ta là người của bác Trạm, nên không có bất cứ phòng bị nào với cô ta, thậm chí lần này
sau khi tìm đến bác Trạm, rất yên tâm đưa cô ta và Nghê Nghê đi qua. Bây giờ có lẽ là… có lẽ là…”
Diệp Tranh nói xong liền nghẹn ngào.
Cậu bé biết mình không thể trách Trương Linh, dù sao Trương Linh cũng là sư phụ của mình, làm như vậy cũng là để bảo vệ cậu bé, nhưng bây giờ trong lòng Tranh Tranh thật sự rất khó chịu, rất rất khó chịu.
Vừa nghĩ đến việc Nghê Nghê sẽ xảy ra chuyện gì đó, Diệp Tranh liền hận không thể lập tức chạy tới.
Thẩm Hạ Lan biết cảm nhận của Diệp Tranh, cô đến bên này tìm Trương Linh thật ra trong lòng đã có suy đoán được người kia, chỉ là hi vọng từ phía Trương Linh nhận được một đáp án chính xác, bây giờ muốn có đáp án hay không cũng không sao cả.
Tâm tư của đối phương thật sự vô cùng kín đáo, vậy mà khiến bọn họ khó lòng phòng bị.
Trương Linh nghe đến đó xem như đã hoàn toàn hiểu rõ.
Bà ta có chút tự trách nói: “Mợ chủ, người kia đúng là Trần Oánh Oánh, nhưng tôi đã điều tra qua, ba và mẹ của cô ta rất tốt, bọn họ…”
“Bây giờ nói những điều này cũng vô dụng. Mọi chuyện đã xảy ra, chúng ta phải nghĩ cách giải quyết. Bây giờ Trần Oánh Oánh đi theo Nghê Nghê tiến vào nơi đóng quân của Trạm Dực, e là bí mật kia không giữ được. Ngay sau đó mục tiêu của bọn họ rất có thể chính là lối
vào Trương Gia Trại của chúng ta. Nếu như tất cả những điều này là một kế hoạch, như vậy Hàn Khiếu… Nguy rồi! Hàn Khiếu!”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng rời khỏi phòng của Trương Linh, chạy về phía nơi đang giam giữ Hàn Khiếu.
Tiêu Nguyệt cũng đi theo ra ngoài.
Bây giờ Trương Linh cũng không còn giữ lại nữa, bà ta thấp giọng nói: “Mợ chủ, Trương Gia Trại chúng tôi có một đội ngũ bí mật, nếu như cô dùng, tôi có thể nói cho cô. Nhưng cần có chiếc nhẫn của Trại chủ làm tín vật!”
“Chuyện này để nói sau.”
Bây giờ nếu không phải người mình yên tâm thì Thẩm Hạ Lan cũng không dám dùng, cho dù là người mà Trương Linh nói, vì lý do an toàn cô cũng không muốn dùng.
Thẩm Hạ Lan một đường chạy chậm đi đến nơi giam giữ Hàn Khiếu, nhìn thấy Hàn Khiếu vẫn còn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mà những vệ sĩ kia lại hơi ngạc nhiên.
“Bà Diệp, sao vậy?”
“Ông ta tỉnh rồi sao?”
“Vẫn chưa!”
Thẩm Hạ Lan nhìn xung quanh một chút, hoàn cảnh nơi này dễ thủ khó công, nếu như không có người bên trong tham dự, muốn cứu Hàn Khiếu ra thì có chút bất khả thi.
/2602
|