Cô cho rằng mình sẽ bị phá thân ngay đêm đầu tiên, lại không nghĩ tới Hàn Hi Thần chỉ kêu cô nằm trên giường, không động vào cô, ngược lại nói với cô muốn làm gì thì nói với anh, cô muốn gì đều đồng ý.
Thật sự làm người phụ nữ của Hàn Hi Thần hẳn là lúc 24 tuổi. Hàn Hi Thần trúng mị dược, là cô tình nguyện dâng hiến bản thân, từ đó cũng khiến thái độ của Hàn Hi Thần đối với cô thay đổi 180 độ.
Cô nhớ rất rõ ràng, Hàn Hi Thần từng nói, từ giờ trở đi, em là người phụ nữ của Hàn Hi Thần tôi, sau này nếu ai dám bắt nạt em, em nói với tôi, tôi giúp em đòi lại gấp mười lần.
Lúc đó, Lâm Dao Lạc thực ra đã muốn nói, ba anh giết cả nhà tôi, tôi có thể báo thù sao?
Nhưng cô không nói ra, vì cô có thể nhìn ra, Hàn Hi Thần còn kỳ vọng và mong chờ đối với Hàn Khiếu.
Cô luôn cho rằng Hàn Hi Thần là con trai duy nhất của Hàn Khiếu, Hàn Khiếu nhất định sẽ vô cùng yêu thương anh, chỉ cần cô hủy Hàn Hi Thần, Hàn Khiếu nhất định sẽ đau không muốn sống, nhưng sau khi ở bên Hàn Hi Thần, Lâm Dao Lạc mới phát hiện, Hàn Khiếu căn bản không phải người.
Hàn Hi Thần chỉ gánh danh xưng cậu Hàn, trên thực tế còn không bằng cả người bình thường.
Lâm Dao Lạc biết mình không nên đồng tình Hàn Hi Thần, càng không nên yêu anh, nhưng có lúc tình cảm chính là như vậy, đến không kịp phòng bị. Hàn Hi Thần hết lần này đến lần khác cứu cô khỏi dầu sôi lửa bỏng, trái tim Lâm Dao Lạc đã mất rồi.
Lúc cô lần đầu tiên mang thai, Lâm Dao Lạc sợ hãi.
Lần đầu tiên cô cảm thấy có lỗi với ba mẹ, với tổ tông, cô lại muốn sinh con cho con trai của kẻ thù, muốn khai chi tán diệp cho họ. Chuyện này sao có thể chứ?
Cho nên Lâm Dao Lạc tính kế tất cả, để Hàn Hi Thần cho rằng là Hàn Khiếu làm sảy đứa con của cô, từ đó cũng khiến giữa Hàn Hi Thần và Hàn Khiếu xuất hiện rạn nứt.
Bây giờ nghĩ lại, Lâm Dao Lạc cảm thấy mình sở dĩ muốn tổn thương bản thân cũng không nhẫn tâm tổn thương Hàn Hi Thần, quả thực là vì yêu anh.
Cô yêu người không nên yêu, lại không cách nào bước ra khỏi vết hằn trong đáy lòng mình.
Lâm Dao Lạc khóc như một đứa trẻ, cô úp sấp trước giường Hàn Hi Thần, thấp giọng nói: “Em thật sự không định giết đứa bé này, thật đó, bất kể anh có tin hay không, em đều chưa từng nghĩ tới mình sẽ mang thai. Sao lại mang thai chứ? Rõ ràng em đã uống thuốc tránh thai rồi, tại sao lại mang thai chứ?
Hàn Hi Thần, không phải em ác độc, mà là trong người em có độc, lần trước lúc anh phát tác cổ độc, em đã thay anh hút độc tố ra, lại lưu lại trong cơ thể em. Em cho rằng không thể mang thai, cho nên không chú ý, nhưng bây giờ mang thai rồi, rất có khả năng là một đứa bé không khỏe mạnh, thậm chí là một đứa bé vừa ra đời đã mang theo kịch độc, sao em có thể để con mình ra đời như vậy?
Sao có thể để nó đối diện với thế giới này như thế? Cho nên đừng trách em, thật sự đừng trách em. Dù sau này em không thể sinh con nữa, em cũng sẽ không để đứa bé đến thế giới này chịu khổ. Hàn Hi Thần, có lẽ đây chính là ý của ông trời, chúng ta rốt cuộc không cách nào đi bên nhau. Dù em yêu anh, dù em có thể buông bỏ quá khứ ở bên anh, nhưng ông trời lại không cho chúng ta một tương lai tốt đẹp, không phải sao?”
Cô khóc, nghẹn ngào, không chú ý tới Hàn Hi Thần ngủ say trên giường cử động, thậm chí muốn giãy giụa mở mắt, cuối cùng lại không có kết quả.
Lâm Dao Lạc khóc mệt rồi, mới lau khô nước mắt, tự mình đi rửa mặt, cũng cầm khăn lông ấm lau mặt cho Hàn Hi Thần.
Động tác của cô dịu dàng như người vợ hiền, cô cũng đã từng cho rằng như vậy, nhưng bây giờ tỉnh mộng rồi, cô phải đối mặt hiện thực.
Dao Lạc vô cùng không nỡ nhìn Hàn Hi Thần, khẽ khom người, hôn lên môi anh, nỉ non: “Hàn Hi Thần, em yêu anh, thật sự yêu anh, nhưng em không thể ở bên anh. Quên em đi, anh còn trẻ, có thể tìm một cô gái xinh đẹp bắt đầu lại. Bây giờ cổ độc trong người anh hẳn sẽ bị hoàng kim cổ dọn sạch, có một cô gái sạch sẽ cùng anh sinh con cũng không phải hi vọng xa vời đúng không nào? Nếu có kiếp sau, em hi vọng có thể gặp được anh đúng thời điểm, sau đó chúng ta yêu nhau, hiểu nhau, ở bên nhau.”
Thật sự làm người phụ nữ của Hàn Hi Thần hẳn là lúc 24 tuổi. Hàn Hi Thần trúng mị dược, là cô tình nguyện dâng hiến bản thân, từ đó cũng khiến thái độ của Hàn Hi Thần đối với cô thay đổi 180 độ.
Cô nhớ rất rõ ràng, Hàn Hi Thần từng nói, từ giờ trở đi, em là người phụ nữ của Hàn Hi Thần tôi, sau này nếu ai dám bắt nạt em, em nói với tôi, tôi giúp em đòi lại gấp mười lần.
Lúc đó, Lâm Dao Lạc thực ra đã muốn nói, ba anh giết cả nhà tôi, tôi có thể báo thù sao?
Nhưng cô không nói ra, vì cô có thể nhìn ra, Hàn Hi Thần còn kỳ vọng và mong chờ đối với Hàn Khiếu.
Cô luôn cho rằng Hàn Hi Thần là con trai duy nhất của Hàn Khiếu, Hàn Khiếu nhất định sẽ vô cùng yêu thương anh, chỉ cần cô hủy Hàn Hi Thần, Hàn Khiếu nhất định sẽ đau không muốn sống, nhưng sau khi ở bên Hàn Hi Thần, Lâm Dao Lạc mới phát hiện, Hàn Khiếu căn bản không phải người.
Hàn Hi Thần chỉ gánh danh xưng cậu Hàn, trên thực tế còn không bằng cả người bình thường.
Lâm Dao Lạc biết mình không nên đồng tình Hàn Hi Thần, càng không nên yêu anh, nhưng có lúc tình cảm chính là như vậy, đến không kịp phòng bị. Hàn Hi Thần hết lần này đến lần khác cứu cô khỏi dầu sôi lửa bỏng, trái tim Lâm Dao Lạc đã mất rồi.
Lúc cô lần đầu tiên mang thai, Lâm Dao Lạc sợ hãi.
Lần đầu tiên cô cảm thấy có lỗi với ba mẹ, với tổ tông, cô lại muốn sinh con cho con trai của kẻ thù, muốn khai chi tán diệp cho họ. Chuyện này sao có thể chứ?
Cho nên Lâm Dao Lạc tính kế tất cả, để Hàn Hi Thần cho rằng là Hàn Khiếu làm sảy đứa con của cô, từ đó cũng khiến giữa Hàn Hi Thần và Hàn Khiếu xuất hiện rạn nứt.
Bây giờ nghĩ lại, Lâm Dao Lạc cảm thấy mình sở dĩ muốn tổn thương bản thân cũng không nhẫn tâm tổn thương Hàn Hi Thần, quả thực là vì yêu anh.
Cô yêu người không nên yêu, lại không cách nào bước ra khỏi vết hằn trong đáy lòng mình.
Lâm Dao Lạc khóc như một đứa trẻ, cô úp sấp trước giường Hàn Hi Thần, thấp giọng nói: “Em thật sự không định giết đứa bé này, thật đó, bất kể anh có tin hay không, em đều chưa từng nghĩ tới mình sẽ mang thai. Sao lại mang thai chứ? Rõ ràng em đã uống thuốc tránh thai rồi, tại sao lại mang thai chứ?
Hàn Hi Thần, không phải em ác độc, mà là trong người em có độc, lần trước lúc anh phát tác cổ độc, em đã thay anh hút độc tố ra, lại lưu lại trong cơ thể em. Em cho rằng không thể mang thai, cho nên không chú ý, nhưng bây giờ mang thai rồi, rất có khả năng là một đứa bé không khỏe mạnh, thậm chí là một đứa bé vừa ra đời đã mang theo kịch độc, sao em có thể để con mình ra đời như vậy?
Sao có thể để nó đối diện với thế giới này như thế? Cho nên đừng trách em, thật sự đừng trách em. Dù sau này em không thể sinh con nữa, em cũng sẽ không để đứa bé đến thế giới này chịu khổ. Hàn Hi Thần, có lẽ đây chính là ý của ông trời, chúng ta rốt cuộc không cách nào đi bên nhau. Dù em yêu anh, dù em có thể buông bỏ quá khứ ở bên anh, nhưng ông trời lại không cho chúng ta một tương lai tốt đẹp, không phải sao?”
Cô khóc, nghẹn ngào, không chú ý tới Hàn Hi Thần ngủ say trên giường cử động, thậm chí muốn giãy giụa mở mắt, cuối cùng lại không có kết quả.
Lâm Dao Lạc khóc mệt rồi, mới lau khô nước mắt, tự mình đi rửa mặt, cũng cầm khăn lông ấm lau mặt cho Hàn Hi Thần.
Động tác của cô dịu dàng như người vợ hiền, cô cũng đã từng cho rằng như vậy, nhưng bây giờ tỉnh mộng rồi, cô phải đối mặt hiện thực.
Dao Lạc vô cùng không nỡ nhìn Hàn Hi Thần, khẽ khom người, hôn lên môi anh, nỉ non: “Hàn Hi Thần, em yêu anh, thật sự yêu anh, nhưng em không thể ở bên anh. Quên em đi, anh còn trẻ, có thể tìm một cô gái xinh đẹp bắt đầu lại. Bây giờ cổ độc trong người anh hẳn sẽ bị hoàng kim cổ dọn sạch, có một cô gái sạch sẽ cùng anh sinh con cũng không phải hi vọng xa vời đúng không nào? Nếu có kiếp sau, em hi vọng có thể gặp được anh đúng thời điểm, sau đó chúng ta yêu nhau, hiểu nhau, ở bên nhau.”
/2602
|