Không biết Diệp Tranh xuất hiện ở đó từ khi nào, cậu bé cầm một bát canh táo đỏ, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ ăn chút gì đó đi, con bảo nhà bếp làm cho mẹ.”
“Cảm ơn Diệp Tranh.”
Thẩm Hạ Lan nhìn đứa con trai hiểu chuyện này, trong lòng không kìm được lại nhớ tới Diệp Minh Triết.
Nếu bây giờ Diệp Minh Triết có ở đây thì tình hình lại là thế nào.
Diệp Tranh nhìn Thẩm Hạ Lan uống xong bát canh táo đỏ rồi cậu mới bưng bát ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan nhớ tới Diệp Minh Triết.
Cô lấy điện thoại ra, gọi video cho Diệp Minh Triết.
Lúc cuộc gọi video được kết nối, Diệp Minh Triết đang uống thuốc, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó của cậu làm khóe môi cô hơi cong lên.
“Mẹ không biết con trai mẹ phải uống loại thuốc đắng như vậy?”
Diệp Minh Triết vội vàng đưa lên miệng, uống một hơi hết sạch, vị đắng không hết, cậu vội vàng ăn một quả quýt rồi mới thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ không biết đâu, một ngày ba bữa, bữa nào con cũng phải uống, thật sự con uống muốn bệnh luôn.”
“Vậy con cũng phải nghĩ cho cơ thể mình chứ. Sao rồi? Con cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Thẩm Hạ Lan cũng thấy tâm trạng của con trai thoải mái hơn rất nhiều.
Diệp Minh Triết nói: “Con khỏe nhiều rồi, mẹ, bên phía mẹ như thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không có tiến triển gì cả, nhưng cũng không có nguy hiểm gì. Con không cần lo lắng gì cho mẹ, cứ dưỡng thương cho thật tốt rồi nhanh chóng về bên cạnh mẹ, mẹ nhớ con rồi.”
“Con cũng nhớ mẹ.”
Diệp Minh Triết nói xong khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, nhìn vô cùng đáng yêu.
Thẩm Hạ Lan vô cùng thích dáng vẻ hiện giờ của Diệp Minh Triết, cô chỉ muốn cách màn hình véo cậu một cái.
“Con trai mẹ đẹp trai thật đấy, nào, mẹ thơm một cái.”
Thấy Thẩm Hạ Lan muốn cách màn hình thơm cậu một cái, mặt Diệp Minh Triết lại càng đỏ hơn, hai tai cũng đỏ ửng.
“Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì muốn con làm không?”
Diệp Minh Triết thấy mình không chịu nổi một người mẹ nhiệt tình như vậy.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không có, mẹ chỉ hi vọng con nghỉ ngơi thật tốt.”
Hiện giờ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng may mắn vì Diệp Minh Triết không đi theo cô, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hiện giờ cũng không biết Diệp Nghê Nghê như thế nào, tất cả mọi chuyện cô đều chỉ có thể đợi.
Mẹ con hai người nói chuyện một lúc, Diệp Minh Triết đề nghị chơi một trò chơi thì bị Thẩm Hạ Lan từ chối.
“Mẹ, có phải là ba không cho không ạ? Đúng rồi, ba đâu ạ, sao con không nhìn thấy ba đâu?”
Lúc này Diệp Minh Triết mới phát hiện ra Diệp Ân Tuấn không có bên cạnh.
Bình thường lúc này không phải Diệp Ân Tuấn luôn ở bên cạnh mẹ sao.
“Cảm ơn Diệp Tranh.”
Thẩm Hạ Lan nhìn đứa con trai hiểu chuyện này, trong lòng không kìm được lại nhớ tới Diệp Minh Triết.
Nếu bây giờ Diệp Minh Triết có ở đây thì tình hình lại là thế nào.
Diệp Tranh nhìn Thẩm Hạ Lan uống xong bát canh táo đỏ rồi cậu mới bưng bát ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan nhớ tới Diệp Minh Triết.
Cô lấy điện thoại ra, gọi video cho Diệp Minh Triết.
Lúc cuộc gọi video được kết nối, Diệp Minh Triết đang uống thuốc, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó của cậu làm khóe môi cô hơi cong lên.
“Mẹ không biết con trai mẹ phải uống loại thuốc đắng như vậy?”
Diệp Minh Triết vội vàng đưa lên miệng, uống một hơi hết sạch, vị đắng không hết, cậu vội vàng ăn một quả quýt rồi mới thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ không biết đâu, một ngày ba bữa, bữa nào con cũng phải uống, thật sự con uống muốn bệnh luôn.”
“Vậy con cũng phải nghĩ cho cơ thể mình chứ. Sao rồi? Con cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Thẩm Hạ Lan cũng thấy tâm trạng của con trai thoải mái hơn rất nhiều.
Diệp Minh Triết nói: “Con khỏe nhiều rồi, mẹ, bên phía mẹ như thế nào rồi? Có tiến triển gì không?”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không có tiến triển gì cả, nhưng cũng không có nguy hiểm gì. Con không cần lo lắng gì cho mẹ, cứ dưỡng thương cho thật tốt rồi nhanh chóng về bên cạnh mẹ, mẹ nhớ con rồi.”
“Con cũng nhớ mẹ.”
Diệp Minh Triết nói xong khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, nhìn vô cùng đáng yêu.
Thẩm Hạ Lan vô cùng thích dáng vẻ hiện giờ của Diệp Minh Triết, cô chỉ muốn cách màn hình véo cậu một cái.
“Con trai mẹ đẹp trai thật đấy, nào, mẹ thơm một cái.”
Thấy Thẩm Hạ Lan muốn cách màn hình thơm cậu một cái, mặt Diệp Minh Triết lại càng đỏ hơn, hai tai cũng đỏ ửng.
“Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì muốn con làm không?”
Diệp Minh Triết thấy mình không chịu nổi một người mẹ nhiệt tình như vậy.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không có, mẹ chỉ hi vọng con nghỉ ngơi thật tốt.”
Hiện giờ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng may mắn vì Diệp Minh Triết không đi theo cô, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Hiện giờ cũng không biết Diệp Nghê Nghê như thế nào, tất cả mọi chuyện cô đều chỉ có thể đợi.
Mẹ con hai người nói chuyện một lúc, Diệp Minh Triết đề nghị chơi một trò chơi thì bị Thẩm Hạ Lan từ chối.
“Mẹ, có phải là ba không cho không ạ? Đúng rồi, ba đâu ạ, sao con không nhìn thấy ba đâu?”
Lúc này Diệp Minh Triết mới phát hiện ra Diệp Ân Tuấn không có bên cạnh.
Bình thường lúc này không phải Diệp Ân Tuấn luôn ở bên cạnh mẹ sao.
/2602
|