Tiêu Nguyệt thấy cô như vậy, vỗ vai cô thấp giọng nói: “Đừng lo lắng quá, đúng rồi, bên phía của Diệp Ân Tuấn có thông tin không?”
“Trương Linh nhận được một cổ trùng truyền tin, nói bọn họ không có chuyện gì, bảo chúng ta yên lặng chờ đợi, nhưng cháu cảm thấy đó không phải là do Diệp Ân Tuấn gửi, bởi vì anh ấy không hiểu lắm về việc dùng cổ trùng truyền tin.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tiêu Nguyệt nheo mắt lại hỏi: “Vậy đó là ai?”
“Cháu nghi ngờ đó là Trần Oánh Oánh.”
“Trần Oánh Oánh?”
“Đúng. Cháu tò mò và nghi ngờ về thân phận của người phụ nữ này, vậy nên cháu định đi một chuyến tới Bạch Thủy Trại.”
Thẩm Hạ Lan nói vậy lập tức làm Tiêu Nguyệt cảm thấy căng thẳng.
“Bây giờ cháu đi Bạch Thủy Trại không phải là tự chui đầu vào lưới sao?”
Tự chui đầu vào lưới sao?
Thẩm Hạ Lan không biết, cô chỉ biết là bây giờ cô phải làm rõ thân phận của Trần Oánh Oánh. Dù sao Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê không ở bên cạnh, trong lòng cô cũng không biết chắc thế nào.
“Hay là dì đi cùng cháu?”
Tiêu Nguyệt rất lo lắng cho Thẩm Hạ Lan. . Truyện Nữ Cường
Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Nguyệt, lại nhớ đến mẹ mình là Tiêu Ái, nếu như Tiêu Ái còn sống, có lẽ cũng lo lắng cho cô như vậy.
Cảm giác đau đớn lóe lên trong mắt Thẩm Hạ Lan.
Cô gật đầu, thấp giọng nói: “Nếu như mẹ cháu còn sống, có lẽ cũng quan tâm cháu như dì.”
Tiêu Nguyệt hơi bất ngờ, bà ta thở dài một hơi, nói: “Nuối tiếc lớn nhất trong đời này của dì là không mau chóng quay về.”
“Có những chuyện là do ông trời đã định, một số duyên phận có cưỡng cầu cũng không được. Đợi đến khi chuyện này kết thúc, dì cùng cháu về thăm ông ngoại đi. Mấy năm nay ông ấy rất nhớ dì đấy.”
Thẩm Hạ Lan biết mình có thể vẫn chưa hoàn tin tưởng Tiêu Nguyệt nhưng có một số tình cảm thật sự không đè nén được.
Mong là Tiêu Nguyệt không làm cô nhìn lầm người.
Tiêu Nguyệt gật đầu, thấp giọng nói: “Dì đi thu xếp một lát, một chút nữa sẽ đưa cháu đi Bạch Thủy Trại.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, quay người đi chuẩn bị.
Cô giao Trương Gia Trại cho Trương Linh, ở đây có Trương Linh bảo vệ, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, huống hồ từ trước đến nay Trương Gia Trại luôn là nhà của Trương Linh nên Thẩm Hạ Lan để cả Diệp Tranh ở lại.
Diệp Tranh gật đầu đồng ý với sự sắp xếp của Thẩm Hạ Lan, cậu chỉ nhắc cô chú ý an toàn.
Không lâu sau, hai người Thẩm Hạ Lan và Tiêu Nguyệt cùng đi tới Bạch Thủy Trại.
Bạch Thủy Trai vẫn giống như khi Diệp Ân Tuấn đến đây, lúc trại chủ Trần nhìn thấy cô thì hơi bất ngờ.
“Mợ Diệp? Sao cô lại ở đây? Không phải cô và cậu Diệp đã đi tới Hậu Sơn rồi hay sao?”
“Trần Oánh Oánh đã về chưa?”
“Trương Linh nhận được một cổ trùng truyền tin, nói bọn họ không có chuyện gì, bảo chúng ta yên lặng chờ đợi, nhưng cháu cảm thấy đó không phải là do Diệp Ân Tuấn gửi, bởi vì anh ấy không hiểu lắm về việc dùng cổ trùng truyền tin.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tiêu Nguyệt nheo mắt lại hỏi: “Vậy đó là ai?”
“Cháu nghi ngờ đó là Trần Oánh Oánh.”
“Trần Oánh Oánh?”
“Đúng. Cháu tò mò và nghi ngờ về thân phận của người phụ nữ này, vậy nên cháu định đi một chuyến tới Bạch Thủy Trại.”
Thẩm Hạ Lan nói vậy lập tức làm Tiêu Nguyệt cảm thấy căng thẳng.
“Bây giờ cháu đi Bạch Thủy Trại không phải là tự chui đầu vào lưới sao?”
Tự chui đầu vào lưới sao?
Thẩm Hạ Lan không biết, cô chỉ biết là bây giờ cô phải làm rõ thân phận của Trần Oánh Oánh. Dù sao Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê không ở bên cạnh, trong lòng cô cũng không biết chắc thế nào.
“Hay là dì đi cùng cháu?”
Tiêu Nguyệt rất lo lắng cho Thẩm Hạ Lan. . Truyện Nữ Cường
Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Nguyệt, lại nhớ đến mẹ mình là Tiêu Ái, nếu như Tiêu Ái còn sống, có lẽ cũng lo lắng cho cô như vậy.
Cảm giác đau đớn lóe lên trong mắt Thẩm Hạ Lan.
Cô gật đầu, thấp giọng nói: “Nếu như mẹ cháu còn sống, có lẽ cũng quan tâm cháu như dì.”
Tiêu Nguyệt hơi bất ngờ, bà ta thở dài một hơi, nói: “Nuối tiếc lớn nhất trong đời này của dì là không mau chóng quay về.”
“Có những chuyện là do ông trời đã định, một số duyên phận có cưỡng cầu cũng không được. Đợi đến khi chuyện này kết thúc, dì cùng cháu về thăm ông ngoại đi. Mấy năm nay ông ấy rất nhớ dì đấy.”
Thẩm Hạ Lan biết mình có thể vẫn chưa hoàn tin tưởng Tiêu Nguyệt nhưng có một số tình cảm thật sự không đè nén được.
Mong là Tiêu Nguyệt không làm cô nhìn lầm người.
Tiêu Nguyệt gật đầu, thấp giọng nói: “Dì đi thu xếp một lát, một chút nữa sẽ đưa cháu đi Bạch Thủy Trại.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, quay người đi chuẩn bị.
Cô giao Trương Gia Trại cho Trương Linh, ở đây có Trương Linh bảo vệ, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, huống hồ từ trước đến nay Trương Gia Trại luôn là nhà của Trương Linh nên Thẩm Hạ Lan để cả Diệp Tranh ở lại.
Diệp Tranh gật đầu đồng ý với sự sắp xếp của Thẩm Hạ Lan, cậu chỉ nhắc cô chú ý an toàn.
Không lâu sau, hai người Thẩm Hạ Lan và Tiêu Nguyệt cùng đi tới Bạch Thủy Trại.
Bạch Thủy Trai vẫn giống như khi Diệp Ân Tuấn đến đây, lúc trại chủ Trần nhìn thấy cô thì hơi bất ngờ.
“Mợ Diệp? Sao cô lại ở đây? Không phải cô và cậu Diệp đã đi tới Hậu Sơn rồi hay sao?”
“Trần Oánh Oánh đã về chưa?”
/2602
|