Hàn Hi Thần nhìn Dao Lạc ở trước mặt, đáy mắt hiện lên tia đau lòng.
Anh ta đột nhiên cúi đầu xuống, một nụ hôn bá đạo chặn miệng Dao Lạc lại.
“Ưm ưm…”
Dao Lạc sững sờ, sau đó giãy dụa, nhưng lại bị Hàn Hi Thần dùng một tay giữ hai tay của cô lại.
Nụ hôn nóng bỏng khiến người khác nghẹt thở, bá đạo đến mức không có chút khe hở.
Lúc đầu Dao Lạc vẫn còn giãy dụa, cuối cùng không động, chỉ có thể để mặc Hàn Hi Thần muốn làm gì thì làm.
Thôi.
Anh ta muốn như thế nào thì cứ như thế đi.
Dao Lạc từ bỏ kháng cự, ngược lại khiến Hàn Hi Thần dâng lên một ngọn lửa vô danh.
Ở lại bên cạnh anh ta khó chịu đến vậy sao?
Rõ ràng là hai người đều có tình cảm với nhau, rõ ràng người giết chết gia đình cô không phải là anh ta, dựa vào cái gì mà tất cả đều bắt anh ta trả?
Dựa vào cái gì?
Hàn Hi Thần đột nhiên buông Dao Lạc ra, anh ta tức đến mức một chân đạp bay chiếc ghế đẩu ở trước mặt, phát ra âm thanh rất lớn.
Dao Lạc bị dọa mà run cầm cập, nhìn Hàn Hi Thần nổi điên mà có chút hốt hoảng.
Hình như cô chưa từng nhìn thấy Hàn Hi Thần lộ ra cảm xúc như vậy.
“Cậu Hàn, anh…”
“Tốt nhất em hãy câm miệng lại cho anh, nếu không anh sợ mình thật sự sẽ giết chết em!”
Hàn Hi Thần đột nhiên quay đầu lại, tia đỏ ngầu ở đáy mắt khiến Dao Lạc giật mình, Sắc mặt cô tái mét khiến người khác nhìn thấy mà chướng mắt.
Hàn Hi Thần hít thật sâu, cố gắng hết sức để ngọn lửa tức giận của mình lắng lại.
Anh ta không tức giận với Dao Lạc mà tức giận với chính mình.
“Tại sao lại thả Hàn Khiếu đi? Ông ta với em có huyết hải thâm thù, tại sao em lại thả ông ta đi? Ở lại đây, cho dù là Diệp Ân Tuấn hay là Thẩm Hạ Lan đều sẽ không bỏ qua cho ông ta, hà tất phải do chính em ra tay? Em hà tất phải tự hại mình?”
Hàn Hi Thần cố gắng để hơi thở của mình ổn định hơn một chút.
Dao Lạc nghe thấy câu hỏi của Hàn Hi Thần, hơi sững sờ, sao đó lại cười khổ nói: “Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan sẽ không bỏ qua cho Hàn Khiếu, nhưng cũng sẽ không giết ông ta. Bọn họ sẽ giao ông ta cho cảnh sát, có lẽ là bên quân đội, đến lúc đó cho dù là chịu thẩm vấn, ông ta cũng không trải qua cảm giác một viên đạn là chết.
Trên tay của ông ta nhuốm quá nhiều nghiệp chướng, trên người ông ta gánh nhiều mạng người như vậy, dựa vào cái gì mà muốn chết một cách dễ dàng như vậy? Đây không phải là kết cục tốt nhất sao, nếu như Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không nhìn thấy ông ta, bị người của ông ta cứu đi, lần sau bắt được Hàn Khiếu sẽ là lúc nào? Em đã đợi 12 năm, mỗi đêm đều sẽ mơ thấy người thân của mình khóc lóc, hỏi tại sao vẫn chưa báo thù cho bọn họ. Em đã 30 tuổi rồi, không bao nhiêu thời gian để có thể đợi thêm 12 năm nữa.”
Nói rồi nói, nước mắt Dao Lạc lại rơi xuống.
“Anh có biết không? Lúc em 18 tuổi đã bị coi là món quà trưởng thành đưa đến bên cạnh anh, trong lòng em có cảm nhận như thế nào không? em, một cơ thể sạch sẽ lại phải hầu hạ con trai của kẻ thù của mình, hơn nữa còn phải tiếp tục sống một cách không chút tôn nghiêm. Năm đó em trải qua như thế nào, anh có biết không?”
“Anh biết.”
Đồng tử của Hàn Hi Thần đột nhiên trở nên u ám, lời nói của anh lại khiến Dao Lạc sững sờ.
“Anh biết? Anh biết cái gì? Anh cái gì cũng không biết!”
Anh ta đột nhiên cúi đầu xuống, một nụ hôn bá đạo chặn miệng Dao Lạc lại.
“Ưm ưm…”
Dao Lạc sững sờ, sau đó giãy dụa, nhưng lại bị Hàn Hi Thần dùng một tay giữ hai tay của cô lại.
Nụ hôn nóng bỏng khiến người khác nghẹt thở, bá đạo đến mức không có chút khe hở.
Lúc đầu Dao Lạc vẫn còn giãy dụa, cuối cùng không động, chỉ có thể để mặc Hàn Hi Thần muốn làm gì thì làm.
Thôi.
Anh ta muốn như thế nào thì cứ như thế đi.
Dao Lạc từ bỏ kháng cự, ngược lại khiến Hàn Hi Thần dâng lên một ngọn lửa vô danh.
Ở lại bên cạnh anh ta khó chịu đến vậy sao?
Rõ ràng là hai người đều có tình cảm với nhau, rõ ràng người giết chết gia đình cô không phải là anh ta, dựa vào cái gì mà tất cả đều bắt anh ta trả?
Dựa vào cái gì?
Hàn Hi Thần đột nhiên buông Dao Lạc ra, anh ta tức đến mức một chân đạp bay chiếc ghế đẩu ở trước mặt, phát ra âm thanh rất lớn.
Dao Lạc bị dọa mà run cầm cập, nhìn Hàn Hi Thần nổi điên mà có chút hốt hoảng.
Hình như cô chưa từng nhìn thấy Hàn Hi Thần lộ ra cảm xúc như vậy.
“Cậu Hàn, anh…”
“Tốt nhất em hãy câm miệng lại cho anh, nếu không anh sợ mình thật sự sẽ giết chết em!”
Hàn Hi Thần đột nhiên quay đầu lại, tia đỏ ngầu ở đáy mắt khiến Dao Lạc giật mình, Sắc mặt cô tái mét khiến người khác nhìn thấy mà chướng mắt.
Hàn Hi Thần hít thật sâu, cố gắng hết sức để ngọn lửa tức giận của mình lắng lại.
Anh ta không tức giận với Dao Lạc mà tức giận với chính mình.
“Tại sao lại thả Hàn Khiếu đi? Ông ta với em có huyết hải thâm thù, tại sao em lại thả ông ta đi? Ở lại đây, cho dù là Diệp Ân Tuấn hay là Thẩm Hạ Lan đều sẽ không bỏ qua cho ông ta, hà tất phải do chính em ra tay? Em hà tất phải tự hại mình?”
Hàn Hi Thần cố gắng để hơi thở của mình ổn định hơn một chút.
Dao Lạc nghe thấy câu hỏi của Hàn Hi Thần, hơi sững sờ, sao đó lại cười khổ nói: “Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan sẽ không bỏ qua cho Hàn Khiếu, nhưng cũng sẽ không giết ông ta. Bọn họ sẽ giao ông ta cho cảnh sát, có lẽ là bên quân đội, đến lúc đó cho dù là chịu thẩm vấn, ông ta cũng không trải qua cảm giác một viên đạn là chết.
Trên tay của ông ta nhuốm quá nhiều nghiệp chướng, trên người ông ta gánh nhiều mạng người như vậy, dựa vào cái gì mà muốn chết một cách dễ dàng như vậy? Đây không phải là kết cục tốt nhất sao, nếu như Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không nhìn thấy ông ta, bị người của ông ta cứu đi, lần sau bắt được Hàn Khiếu sẽ là lúc nào? Em đã đợi 12 năm, mỗi đêm đều sẽ mơ thấy người thân của mình khóc lóc, hỏi tại sao vẫn chưa báo thù cho bọn họ. Em đã 30 tuổi rồi, không bao nhiêu thời gian để có thể đợi thêm 12 năm nữa.”
Nói rồi nói, nước mắt Dao Lạc lại rơi xuống.
“Anh có biết không? Lúc em 18 tuổi đã bị coi là món quà trưởng thành đưa đến bên cạnh anh, trong lòng em có cảm nhận như thế nào không? em, một cơ thể sạch sẽ lại phải hầu hạ con trai của kẻ thù của mình, hơn nữa còn phải tiếp tục sống một cách không chút tôn nghiêm. Năm đó em trải qua như thế nào, anh có biết không?”
“Anh biết.”
Đồng tử của Hàn Hi Thần đột nhiên trở nên u ám, lời nói của anh lại khiến Dao Lạc sững sờ.
“Anh biết? Anh biết cái gì? Anh cái gì cũng không biết!”
/2602
|