Triệu Ninh không muốn cổ phần nhà họ Diệp, lại muốn dựa vào mình để cho đứa nhỏ một hoàn cảnh sống tốt đẹp, đây chính là sự kiêu ngạo của một người ba, anh nên ủng hộ.
Thẩm Hạ Lan cũng hiểu điểm này, cô không khỏi tán dương Triệu Ninh.
“Sau này chăm sóc cậu ta một chút đi.”
“Ừm, cậu ta mãi mãi là em rể của anh.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Hai người ôm chặt nhau.
Cuộc chia ly ngắn ngủi làm cho bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà lại không biết phải bắt đầu từ nơi nào, chỉ có thể ôm lấy nhau.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp bị ngạt không thở nổi rồi, lúc này mới đẩy anh một cái: “Có phải là anh muốn đè chết em rồi đi tìm một người vợ khác không thế?”
Diệp Ân Tuấn lập tức bật cười.
“Em hung dữ như vậy, anh ngay cả một người cũng không thể ứng phó được, làm gì có tâm tư cưới vợ khác chứ?”
“Anh dám nói em hung dữ hả? Diệp Ân Tuấn, anh to gan quá rồi đó!”
Thẩm Hạ Lan lập tức giơ năm ngón tay của mình ra chọc chọc dưới nách Diệp Ân Tuấn.
Khóe môi Diệp Ân Tuấn cong lên, đùa giỡn với Thẩm Hạ Lan một hồi, hai người chơi mệt rồi thì nằm ở trên giường.
Thẩm Hạ Lan gối đầu trên đùi Diệp Ân Tuấn, cô cảm thấy thật sự không chân thật.
Sự biến mất của Diệp Ân Tuấn quá thần bí, xuất hiện cũng đột ngột, bây giờ có rất nhiều nghi vấn đang xuất hiện trong đầu cô, nhưng mà cô lại không biết nên hỏi cái nào trước.
“Ân Tuấn.”
“Sao vậy?”
“Trần Oánh Oánh không phải là phản đồ nhỉ?”
Thẩm Hạ Lan nhớ đến dáng vẻ tự tin của bà Trần, không khỏi hỏi một câu.
“Không phải.”
Câu trả lời khẳng định của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan thở phào một hơi.
“Vậy em có thể cho rằng Nghê Nghê vẫn đang an toàn?”
“Đúng vậy, không có một chỗ nào an toàn hơn chỗ mà Nghê Nghê đang ở.”
Mặc dù không biết Diệp Nghê Nghê đang ở đâu, nhưng mà Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì cũng an tâm hơn.
“Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào đây?”
“Chờ đợi.”
“Chờ hả?”
“Đúng vậy, chờ đến khi Hàn Hi Thần hoàn toàn nắm thế lực của Hàn Khiếu ở trong tay rồi thì lại hành động.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi, vợ à, đã lâu lắm rồi hai người chúng ta không có thân mật với nhau.”
Thẩm Hạ Lan cũng hiểu điểm này, cô không khỏi tán dương Triệu Ninh.
“Sau này chăm sóc cậu ta một chút đi.”
“Ừm, cậu ta mãi mãi là em rể của anh.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.
Hai người ôm chặt nhau.
Cuộc chia ly ngắn ngủi làm cho bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà lại không biết phải bắt đầu từ nơi nào, chỉ có thể ôm lấy nhau.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp bị ngạt không thở nổi rồi, lúc này mới đẩy anh một cái: “Có phải là anh muốn đè chết em rồi đi tìm một người vợ khác không thế?”
Diệp Ân Tuấn lập tức bật cười.
“Em hung dữ như vậy, anh ngay cả một người cũng không thể ứng phó được, làm gì có tâm tư cưới vợ khác chứ?”
“Anh dám nói em hung dữ hả? Diệp Ân Tuấn, anh to gan quá rồi đó!”
Thẩm Hạ Lan lập tức giơ năm ngón tay của mình ra chọc chọc dưới nách Diệp Ân Tuấn.
Khóe môi Diệp Ân Tuấn cong lên, đùa giỡn với Thẩm Hạ Lan một hồi, hai người chơi mệt rồi thì nằm ở trên giường.
Thẩm Hạ Lan gối đầu trên đùi Diệp Ân Tuấn, cô cảm thấy thật sự không chân thật.
Sự biến mất của Diệp Ân Tuấn quá thần bí, xuất hiện cũng đột ngột, bây giờ có rất nhiều nghi vấn đang xuất hiện trong đầu cô, nhưng mà cô lại không biết nên hỏi cái nào trước.
“Ân Tuấn.”
“Sao vậy?”
“Trần Oánh Oánh không phải là phản đồ nhỉ?”
Thẩm Hạ Lan nhớ đến dáng vẻ tự tin của bà Trần, không khỏi hỏi một câu.
“Không phải.”
Câu trả lời khẳng định của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan thở phào một hơi.
“Vậy em có thể cho rằng Nghê Nghê vẫn đang an toàn?”
“Đúng vậy, không có một chỗ nào an toàn hơn chỗ mà Nghê Nghê đang ở.”
Mặc dù không biết Diệp Nghê Nghê đang ở đâu, nhưng mà Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì cũng an tâm hơn.
“Vậy bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào đây?”
“Chờ đợi.”
“Chờ hả?”
“Đúng vậy, chờ đến khi Hàn Hi Thần hoàn toàn nắm thế lực của Hàn Khiếu ở trong tay rồi thì lại hành động.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Hiếm lắm mới có thời gian rảnh rỗi, vợ à, đã lâu lắm rồi hai người chúng ta không có thân mật với nhau.”
/2602
|