Một nhà ba người ăn một bữa sáng ấm áp, sau khi ăn xong thì Thẩm Hạ Lan đứng dậy thu dọn bát đũa, Diệp Ân Tuấn cũng không ngăn cản, dù sao thì trời đã sáng rồi, ở bên ngoài lại có nhiều người, bây giờ anh ra ngoài rất bất tiện.
Thẩm Hạ Lan bưng bát đũa ra ngoài, lập tức nhìn thấy Tiêu Nguyệt.
Có lẽ Tiêu Nguyệt ngủ không ngon, hai mắt sưng húp lên, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bưng mấy cái đĩa không đi ra, không khỏi sửng sốt một chút.
“Cháu đây là…”
“À, dậy sớm nên đói bụng, làm chút đồ ăn trước. Dì cả muốn ăn cái gì không, để cháu đi làm cho dì.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng tiếp lời.
Tiêu Nguyệt nhìn đôi đũa ở trong tay cô.
Ba đôi đũa?
Hiển nhiên là Thẩm Hạ Lan cũng đã ý thức được vấn đề này, trong lòng hơi giật mình, cô cười nói: “Tranh đang ở trong phòng của cháu, cháu không cẩn thận làm rơi đũa cho nên lại lấy thêm một đôi nữa.”
“Cháu dậy sớm quá, dì không đói bụng, cũng không muốn ăn, dì ra ngoài đi dạo.”
Tiêu Nguyệt nghe thấy lời giải thích của Thẩm Hạ Lan, biết rõ là cô đang không nói thật, nhưng mà cũng không có tâm tư tìm tòi.
Đến đây rồi, ai cũng có tâm tư riêng của mình, chỉ cần lợi ích không xung đột với nhau, mục đích thống nhất với nhau, những chi tiết nhỏ khác Tiêu Nguyệt không muốn phải quan tâm. Huống hồ gì Thẩm Hạ Lan là người thân của bà, bây giờ bà ta cũng không muốn phải làm kẻ thù với người thân.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy Tiêu Nguyệt nói như vậy thì có chút lo lắng: “Tìm người đi cùng với dì đi, ở bên đó không yên bình lắm.”
“Không có chuyện gì đâu.”
Tiêu Nguyệt phất phất tay rồi đi khỏi.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng mang bát đũa vào trong phòng bếp.
Lúc này ở bên ngoài đã có người đi lại.
Bọn họ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì lên tiếng chào hỏi, Thẩm Hạ Lan đáp lại với bọn họ, sau đó trở về phòng ngủ.
Diệp Ân Tuấn đang đọc sách, Diệp Tranh thì ở một bên tính toán cái gì đó.
Nếu như không có âm mưu của Phương Nghị, không có sự kiện diệt vong của Trương Gia Trại vào năm đó, có lẽ là bây giờ bọn họ đang ở Hải Thành sống một cuộc sống yên bình và hạnh phúc.
Thẩm Hạ Lan lại muốn nhanh chóng giải quyết những chuyện này êm xui.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bước vào, anh để quyển sách ở trong tay xuống, thấp giọng nói: “Một lát nữa chúng ta phải đi ra ngoài.”
“Nhưng mà không phải anh đã nói không thể để cho người khác biết anh trở về hả?”
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc hỏi.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, nở một nụ cười tà mị.
“Cho nên em phải nghĩ cách để anh đi ra ngoài.”
Vừa mới nói xong, Thẩm Hạ Lan liền lập tức phiền muộn, lại nhìn nụ cười như hồ ly của Diệp Ân Tuấn, cô khinh bỉ lắc đầu.
Người đàn ông này, có đôi khi giống y như là một đứa con nít.
“Em có thể có cách gì chứ, bây giờ ở đây đều là vệ sĩ của anh, có mấy người không biết dáng người của anh? Diệp Ân Tuấn, đừng có gây sự nữa.”
Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn tự có tính toán của mình, lúc này nói như vậy cũng chỉ là vì để cô khó xử mà thôi.
Diệp Ân Tuấn cười, giữa hàng lông mày đều là sự dịu dàng.
Thẩm Hạ Lan bưng bát đũa ra ngoài, lập tức nhìn thấy Tiêu Nguyệt.
Có lẽ Tiêu Nguyệt ngủ không ngon, hai mắt sưng húp lên, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bưng mấy cái đĩa không đi ra, không khỏi sửng sốt một chút.
“Cháu đây là…”
“À, dậy sớm nên đói bụng, làm chút đồ ăn trước. Dì cả muốn ăn cái gì không, để cháu đi làm cho dì.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng tiếp lời.
Tiêu Nguyệt nhìn đôi đũa ở trong tay cô.
Ba đôi đũa?
Hiển nhiên là Thẩm Hạ Lan cũng đã ý thức được vấn đề này, trong lòng hơi giật mình, cô cười nói: “Tranh đang ở trong phòng của cháu, cháu không cẩn thận làm rơi đũa cho nên lại lấy thêm một đôi nữa.”
“Cháu dậy sớm quá, dì không đói bụng, cũng không muốn ăn, dì ra ngoài đi dạo.”
Tiêu Nguyệt nghe thấy lời giải thích của Thẩm Hạ Lan, biết rõ là cô đang không nói thật, nhưng mà cũng không có tâm tư tìm tòi.
Đến đây rồi, ai cũng có tâm tư riêng của mình, chỉ cần lợi ích không xung đột với nhau, mục đích thống nhất với nhau, những chi tiết nhỏ khác Tiêu Nguyệt không muốn phải quan tâm. Huống hồ gì Thẩm Hạ Lan là người thân của bà, bây giờ bà ta cũng không muốn phải làm kẻ thù với người thân.
Thẩm Hạ Lan nghe thấy Tiêu Nguyệt nói như vậy thì có chút lo lắng: “Tìm người đi cùng với dì đi, ở bên đó không yên bình lắm.”
“Không có chuyện gì đâu.”
Tiêu Nguyệt phất phất tay rồi đi khỏi.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng mang bát đũa vào trong phòng bếp.
Lúc này ở bên ngoài đã có người đi lại.
Bọn họ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì lên tiếng chào hỏi, Thẩm Hạ Lan đáp lại với bọn họ, sau đó trở về phòng ngủ.
Diệp Ân Tuấn đang đọc sách, Diệp Tranh thì ở một bên tính toán cái gì đó.
Nếu như không có âm mưu của Phương Nghị, không có sự kiện diệt vong của Trương Gia Trại vào năm đó, có lẽ là bây giờ bọn họ đang ở Hải Thành sống một cuộc sống yên bình và hạnh phúc.
Thẩm Hạ Lan lại muốn nhanh chóng giải quyết những chuyện này êm xui.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bước vào, anh để quyển sách ở trong tay xuống, thấp giọng nói: “Một lát nữa chúng ta phải đi ra ngoài.”
“Nhưng mà không phải anh đã nói không thể để cho người khác biết anh trở về hả?”
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc hỏi.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, nở một nụ cười tà mị.
“Cho nên em phải nghĩ cách để anh đi ra ngoài.”
Vừa mới nói xong, Thẩm Hạ Lan liền lập tức phiền muộn, lại nhìn nụ cười như hồ ly của Diệp Ân Tuấn, cô khinh bỉ lắc đầu.
Người đàn ông này, có đôi khi giống y như là một đứa con nít.
“Em có thể có cách gì chứ, bây giờ ở đây đều là vệ sĩ của anh, có mấy người không biết dáng người của anh? Diệp Ân Tuấn, đừng có gây sự nữa.”
Đương nhiên là Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn tự có tính toán của mình, lúc này nói như vậy cũng chỉ là vì để cô khó xử mà thôi.
Diệp Ân Tuấn cười, giữa hàng lông mày đều là sự dịu dàng.
/2602
|