“Đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn cũng biết là chuyện này không thể trách Hàn Hi Thần, anh kéo tay Thẩm Hạ Lan đi vào trong phòng.
Bởi vì Dao Lạc bị sảy thai cho nên sức khỏe tương đối yếu, bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi. Dao Lạc biết cuộc thay máu vào tối ngày hôm qua, nhưng mà lại không có đi xem, ngược lại cảm thấy vô cùng yên tâm, ngủ ngon hơn bất cứ lúc nào.
Hàn Hi Thần không cho phép bất cứ người nào vào làm phiền Dao Lạc, cho nên liền đưa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn vào trong phòng họp.
Không gian phòng họp rất lớn.
Hàn Hi Thần gọi người mang đồ ăn và thức uống lên, lúc này mới dựa lưng vào ghế, mệt mỏi vuốt vuốt huyệt thái dương.
Một đêm này đối với anh ta mà nói thật sự rất mỏi mệt.
Giết người chỉ là bước đi đầu tiên khi tiếp quản thế lực, tiếp theo đây anh ta còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, chắc có lẽ là phải bận bịu một khoảng thời gian.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Hàn Hi Thần mệt mỏi như thế, thấp giọng nói: “Nếu như có chuyện gì cần giúp thì cứ việc nói.”
“Không cần đâu, có một vài thứ cần anh phải tự làm, cho dù là bụi gai, có quỳ thì cũng phải tự mình quỳ, bởi vì đây là số phận của anh.”
Trong mắt Hàn Hi Thần lướt qua một tia kiên định.
Đương nhiên là anh ta biết dùng người của Diệp Ân Tuấn để kiểm soát sẽ tương đối nhanh hơn, nhưng mà như thế sẽ làm lòng người bất ổn, thứ mà anh ta muốn không phải là tiếp nhận trong thời gian ngắn, mà là tiếp nhận toàn bộ.
Đương nhiên, Diệp Ân Tuấn cũng hiểu được.
Anh không nói chuyện này nữa, mà là nhìn Hàn Hi Thần, có hơi khó khăn mà nói: “Bọn tôi đã điều tra ra thân phận của Hàn Khiếu rồi.”
“Cái gì?”
Hàn Hi Thần hơi bất ngờ, lập tức nghiêm túc.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chuyện này đối với Hàn Hi Thần mà nói thật sự quá tàn nhẫn, nhưng mà Hàn Hi Thần có quyền biết sự thật.
Phương Nghị đã giấu anh ta ba mươi năm, thậm chí rất có thể sẽ luôn giấu như thế, chuyện này không công bằng với Hàn Hi Thần.
Có lẽ là lúc bắt đầu, Phương Nghị không có ý định đối xử công bằng với Hàn Hi Thần.
Thẩm Hạ Lan nói cho Hàn Hi Thần nghe tất cả những gì mà mình biết.
Đôi mắt của Hàn Hi Thần thoáng kinh ngạc rồi lại xuất hiện cảm xúc đau xót, chuyện mà trước kia mình không hiểu bây giờ đã hiểu hết rồi, đáp án trước khi mình không có được bây giờ cũng đã có rồi, chỉ là đáp án này làm cho người ta vô lực tiếp nhận.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ đau lòng của Hàn Hi Thần, anh thấp giọng nói: “Đừng buồn như thế, thật ra thì anh cũng nên cảm thấy vui mừng, ít nhất là anh vẫn là con trai của thân vương nước T, có lẽ là điểm này để cho lòng anh dễ chịu một chút.”
Diệp Ân Tuấn cũng biết là chuyện này không thể trách Hàn Hi Thần, anh kéo tay Thẩm Hạ Lan đi vào trong phòng.
Bởi vì Dao Lạc bị sảy thai cho nên sức khỏe tương đối yếu, bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi. Dao Lạc biết cuộc thay máu vào tối ngày hôm qua, nhưng mà lại không có đi xem, ngược lại cảm thấy vô cùng yên tâm, ngủ ngon hơn bất cứ lúc nào.
Hàn Hi Thần không cho phép bất cứ người nào vào làm phiền Dao Lạc, cho nên liền đưa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn vào trong phòng họp.
Không gian phòng họp rất lớn.
Hàn Hi Thần gọi người mang đồ ăn và thức uống lên, lúc này mới dựa lưng vào ghế, mệt mỏi vuốt vuốt huyệt thái dương.
Một đêm này đối với anh ta mà nói thật sự rất mỏi mệt.
Giết người chỉ là bước đi đầu tiên khi tiếp quản thế lực, tiếp theo đây anh ta còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, chắc có lẽ là phải bận bịu một khoảng thời gian.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Hàn Hi Thần mệt mỏi như thế, thấp giọng nói: “Nếu như có chuyện gì cần giúp thì cứ việc nói.”
“Không cần đâu, có một vài thứ cần anh phải tự làm, cho dù là bụi gai, có quỳ thì cũng phải tự mình quỳ, bởi vì đây là số phận của anh.”
Trong mắt Hàn Hi Thần lướt qua một tia kiên định.
Đương nhiên là anh ta biết dùng người của Diệp Ân Tuấn để kiểm soát sẽ tương đối nhanh hơn, nhưng mà như thế sẽ làm lòng người bất ổn, thứ mà anh ta muốn không phải là tiếp nhận trong thời gian ngắn, mà là tiếp nhận toàn bộ.
Đương nhiên, Diệp Ân Tuấn cũng hiểu được.
Anh không nói chuyện này nữa, mà là nhìn Hàn Hi Thần, có hơi khó khăn mà nói: “Bọn tôi đã điều tra ra thân phận của Hàn Khiếu rồi.”
“Cái gì?”
Hàn Hi Thần hơi bất ngờ, lập tức nghiêm túc.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chuyện này đối với Hàn Hi Thần mà nói thật sự quá tàn nhẫn, nhưng mà Hàn Hi Thần có quyền biết sự thật.
Phương Nghị đã giấu anh ta ba mươi năm, thậm chí rất có thể sẽ luôn giấu như thế, chuyện này không công bằng với Hàn Hi Thần.
Có lẽ là lúc bắt đầu, Phương Nghị không có ý định đối xử công bằng với Hàn Hi Thần.
Thẩm Hạ Lan nói cho Hàn Hi Thần nghe tất cả những gì mà mình biết.
Đôi mắt của Hàn Hi Thần thoáng kinh ngạc rồi lại xuất hiện cảm xúc đau xót, chuyện mà trước kia mình không hiểu bây giờ đã hiểu hết rồi, đáp án trước khi mình không có được bây giờ cũng đã có rồi, chỉ là đáp án này làm cho người ta vô lực tiếp nhận.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ đau lòng của Hàn Hi Thần, anh thấp giọng nói: “Đừng buồn như thế, thật ra thì anh cũng nên cảm thấy vui mừng, ít nhất là anh vẫn là con trai của thân vương nước T, có lẽ là điểm này để cho lòng anh dễ chịu một chút.”
/2602
|