Hai người bàn bạc, liền đi tìm cành cây, Diệp Ân Tuấn làm ngay một chiếc bảng vẽ, sau đó tìm giấy vẽ và bút vẽ cho cô.
Thẩm Hạ Lan nhìn phong cảnh trong rừng, ánh nắng xuyên thấu qua kẽ lá chiếu vào thân hình bận rộn của Diệp Ân Tuấn, dường như trong lúc vô hình được mạ một lớp ánh sáng vàng khiến anh có chút gì đó hư ảo, nhưng cũng khiến anh càng hấp dẫn hơn.
“Đừng nhúc nhích”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có linh cảm.
Cô liền vẽ một bức kí họa cho Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn khẽ khựng lại, liền hiểu được ý của Thẩm Hạ Lan, vì vậy anh hơi nhếch khóe miệng, bắt đầu chăm chú làm mẫu cho Thẩm Hạ Lan.
Ở trong mắt Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cứ như là tiên giáng trần, đẹp đến nghẹt thở, thậm chí cô cảm thấy mình không thể dùng bút lông vẽ được khí chất của anh.
ở trong mắt Diệp Ân Tuấn, vẻ nghiêm túc của Thẩm Hạ Lan rất ưa nhìn, khiến ánh mắt anh bất giác dịu đi rất nhiều. Thời gian cứ vô tình trôi đi, hai người ở trong rừng như hòa làm một với cảnh vật, thật yên tĩnh và đẹp đến nao lòng.
Khi Thẩm Hạ Lan hoàn thành một nét cuối cùng, vui vẻ nói: “Xong rồi”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy toàn thân sắp đông cứng lại, nhưng trong lòng lại rất vui.
“Để anh nhìn thử coi có vẽ anh xấu hơn không?”
“Nói gì đó? Không tin em như vậy hả”
Thẩm Hạ Lan không nghe đến ý khen ngợi của Diệp Ân Tuấn, ngược lại giống như chịu đả kích, lập tức cuộn bức tranh lại. “Một khi đã như vậy, anh đừng nhìn nữa”
Nói xong Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi. Diệp Ân Tuấn từ phía sau ôm lấy eo cô, cười nói: “Giận rồi hả?”
“Đâu có dám”
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, nói trái với lòng.
Nụ cười của Diệp Ân Tuấn trở nên dịu dàng hơn. “Anh nói sai rồi, anh nên nói là để anh xem có phải đã vẽ anh đẹp trai hơn không mới đúng.”
Thẩm Hạ Lan phì cười.
“Tổng giám đốc Diệp, anh lươn lẹo vậy không tốt đâu, không giống như tổng giám đốc chút nào.”
“Ở trước mặt em cho tới bây giờ chưa từng là tổng giám đốc gì cả, anh chỉ là người đàn ông của em”
Diệp Ân Tuấn xoay người của Thẩm Hạ Lan lại, dùng chóp mũi thẳng tắp ịn lên chop mũi mượt mà của Thẩm Hạ Lan, hơi thở ấm. áp phả lên mặt Thẩm Hạ Lan, khiến cô bất giác rùng mình, thậm chí có chút cảm giác quen thuộc không ngừng bao lấy tứ chi, như thể chúng sắp phá vỡ bề mặt của cơ thể thoát ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan biết, đây là tình cảm mãnh liệt.
Cô nhanh chóng lấy tay chặn ngực Diệp Ân Tuấn lại, nói nhỏ: “Làm gì đó?”
Tay cô mềm mại như không xương khiến Diệp Ân Tuấn rất yêu thích. Bàn tay to của anh bao lấy bàn tay nhỏ của cô, giọng nói êm dịu thì thầm bên tai Thẩm Hạ Lan: “Anh muốn chơi em”
Mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ bừng. “Anh đứng đắn chút đi, sắp vào núi rồi, cả ngày trong đầu chỉ có mấy chuyện như vậy”
Thẩm Hạ Lan hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái, lời nói ra lại bị Diệp Ân Tuấn hôn vào trong miệng.
Hơi thở quen thuộc bao lấy Thẩm Hạ Lan, cô thiếu chút chìm sâu vào trong đó, đang lúc muốn đẩy Diệp Ân Tuấn ra, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, làm cho cơ thể hai người lập tức cứng lại.
Thẩm Hạ Lan nhìn phong cảnh trong rừng, ánh nắng xuyên thấu qua kẽ lá chiếu vào thân hình bận rộn của Diệp Ân Tuấn, dường như trong lúc vô hình được mạ một lớp ánh sáng vàng khiến anh có chút gì đó hư ảo, nhưng cũng khiến anh càng hấp dẫn hơn.
“Đừng nhúc nhích”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có linh cảm.
Cô liền vẽ một bức kí họa cho Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn khẽ khựng lại, liền hiểu được ý của Thẩm Hạ Lan, vì vậy anh hơi nhếch khóe miệng, bắt đầu chăm chú làm mẫu cho Thẩm Hạ Lan.
Ở trong mắt Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cứ như là tiên giáng trần, đẹp đến nghẹt thở, thậm chí cô cảm thấy mình không thể dùng bút lông vẽ được khí chất của anh.
ở trong mắt Diệp Ân Tuấn, vẻ nghiêm túc của Thẩm Hạ Lan rất ưa nhìn, khiến ánh mắt anh bất giác dịu đi rất nhiều. Thời gian cứ vô tình trôi đi, hai người ở trong rừng như hòa làm một với cảnh vật, thật yên tĩnh và đẹp đến nao lòng.
Khi Thẩm Hạ Lan hoàn thành một nét cuối cùng, vui vẻ nói: “Xong rồi”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy toàn thân sắp đông cứng lại, nhưng trong lòng lại rất vui.
“Để anh nhìn thử coi có vẽ anh xấu hơn không?”
“Nói gì đó? Không tin em như vậy hả”
Thẩm Hạ Lan không nghe đến ý khen ngợi của Diệp Ân Tuấn, ngược lại giống như chịu đả kích, lập tức cuộn bức tranh lại. “Một khi đã như vậy, anh đừng nhìn nữa”
Nói xong Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi. Diệp Ân Tuấn từ phía sau ôm lấy eo cô, cười nói: “Giận rồi hả?”
“Đâu có dám”
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, nói trái với lòng.
Nụ cười của Diệp Ân Tuấn trở nên dịu dàng hơn. “Anh nói sai rồi, anh nên nói là để anh xem có phải đã vẽ anh đẹp trai hơn không mới đúng.”
Thẩm Hạ Lan phì cười.
“Tổng giám đốc Diệp, anh lươn lẹo vậy không tốt đâu, không giống như tổng giám đốc chút nào.”
“Ở trước mặt em cho tới bây giờ chưa từng là tổng giám đốc gì cả, anh chỉ là người đàn ông của em”
Diệp Ân Tuấn xoay người của Thẩm Hạ Lan lại, dùng chóp mũi thẳng tắp ịn lên chop mũi mượt mà của Thẩm Hạ Lan, hơi thở ấm. áp phả lên mặt Thẩm Hạ Lan, khiến cô bất giác rùng mình, thậm chí có chút cảm giác quen thuộc không ngừng bao lấy tứ chi, như thể chúng sắp phá vỡ bề mặt của cơ thể thoát ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan biết, đây là tình cảm mãnh liệt.
Cô nhanh chóng lấy tay chặn ngực Diệp Ân Tuấn lại, nói nhỏ: “Làm gì đó?”
Tay cô mềm mại như không xương khiến Diệp Ân Tuấn rất yêu thích. Bàn tay to của anh bao lấy bàn tay nhỏ của cô, giọng nói êm dịu thì thầm bên tai Thẩm Hạ Lan: “Anh muốn chơi em”
Mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ bừng. “Anh đứng đắn chút đi, sắp vào núi rồi, cả ngày trong đầu chỉ có mấy chuyện như vậy”
Thẩm Hạ Lan hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái, lời nói ra lại bị Diệp Ân Tuấn hôn vào trong miệng.
Hơi thở quen thuộc bao lấy Thẩm Hạ Lan, cô thiếu chút chìm sâu vào trong đó, đang lúc muốn đẩy Diệp Ân Tuấn ra, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, làm cho cơ thể hai người lập tức cứng lại.
/2602
|