Tiêu Nguyệt bị Thẩm Hạ Lan hỏi dồn dập mà đỏ mặt, thậm chí không biết phải đối mặt với cô thế nào, bà không biết Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đã nhìn trộm lúc bà và Quốc chủ gặp nhau, nếu không bây giờ sẽ càng thêm xấu hổ.
“Có phải cảm thấy dì rất yếu đuối không? Từ nhỏ đến lớn không giết ông ta, thậm chí còn dây dưa không rõ với ông ta, dù biết ba mẹ mình ở đâu cũng không thể về, là dì bất hiếu. Nhưng dì có thể làm gì đây? Dì không thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta, chỉ một mình Hoắc Chấn Ninh đã khiến dì không thoát ra được. Dì biết mình rất ích kỷ, bất hiếu với ba mẹ, không thân với người nhà. Nhưng như vậy thì sao? Dì chỉ cần một mình Hoắc Chấn Ninh thôi. Chỉ cần có được ông ấy, ở bên ông ấy, dù phải trả cái giá thế nào dì cũng chấp nhận.”
Ban đầu Tiêu Nguyệt còn hơi áy náy, nhưng càng về sau trong mắt bà chỉ còn lại sự cố chấp.
Đời này bà không cần gì nhiều, chỉ một mình Hoắc Chấn Ninh thôi là đủ.
Thẩm Hạ Lan chưa từng trải qua môi trường trưởng thành của Tiêu Nguyệt, không biết bà đã trải qua những gì, nhưng cô tin chắc chắn là điều mình không chịu nổi, nếu không Tiêu Nguyệt cũng không trở nên cực đoan như vậy.
“Dì cả, chúng con không trách móc dì, dì muốn làm thế nào thì làm, con luôn ủng hộ dì.”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng chỉ có thể nói như thế, làm như thế, cô cảm thấy đây mới là điều mình nên làm. Tiêu Nguyệt và Hoắc Chấn Ninh vốn là một đôi, nếu không vì Quốc chủ thì họ đã sớm ở bên nhau, sao có thể có nhiều bi kịch như vậy?
Suy cho cùng, người đáng hận nhất vẫn là Quốc chủ.
“Quốc chủ đó tên là gì ạ?”
Thẩm Hạ Lan vẫn chưa được biết tên của Quốc chủ.
Tiêu Nguyệt khựng lại, lạnh lùng đáp: “Ông ta tên Phương Chính, tiếc rằng làm người lại chẳng đàng hoàng, đoan chính chút nào.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cái tên này quá phổ biến, phổ biến đến mức đâu đâu cũng thấy, không tìm được ấn tượng gì về người này.
“Khi nào về cháu sẽ bảo Ân Tuấn điều tra gia cảnh của ông ta.”
Thẩm Hạ Lan tin tưởng khả năng hack của Diệp Ân Tuấn, cô không muốn con trai bị nhúng chàm bởi những điều đó, chỉ đành vất vả chồng mình.
Tiêu Nguyệt lạnh lùng nói: “Không cần điều tra, con muốn biết gì, dì sẽ nói cho con.”
“Dạ?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên.
Tiêu Nguyệt hạ giọng: “Còn nhớ Phương Thiến không?”
“Phương Thiến? Bà cụ nhà họ Diệp ạ?”
Sao Thẩm Hạ Lan lại không nhớ Phương Thiến? Nếu ban đầu không vì Phương Thiến thì cô sẽ không nghi ngờ cuộc đời mình.
Nghĩ lại ban đầu bà ta đối xử tốt với mình, Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ nghĩ rằng sau này bà ta lại chỉ mong mình chết đi, nhưng Tiêu Nguyệt đột nhiên nhắc đến Phương Thiến, cô lại không hiểu lắm có phải bà đang nói đến mẹ nuôi của Diệp Ân Tuấn không.
“Có phải cảm thấy dì rất yếu đuối không? Từ nhỏ đến lớn không giết ông ta, thậm chí còn dây dưa không rõ với ông ta, dù biết ba mẹ mình ở đâu cũng không thể về, là dì bất hiếu. Nhưng dì có thể làm gì đây? Dì không thoát khỏi sự kiểm soát của ông ta, chỉ một mình Hoắc Chấn Ninh đã khiến dì không thoát ra được. Dì biết mình rất ích kỷ, bất hiếu với ba mẹ, không thân với người nhà. Nhưng như vậy thì sao? Dì chỉ cần một mình Hoắc Chấn Ninh thôi. Chỉ cần có được ông ấy, ở bên ông ấy, dù phải trả cái giá thế nào dì cũng chấp nhận.”
Ban đầu Tiêu Nguyệt còn hơi áy náy, nhưng càng về sau trong mắt bà chỉ còn lại sự cố chấp.
Đời này bà không cần gì nhiều, chỉ một mình Hoắc Chấn Ninh thôi là đủ.
Thẩm Hạ Lan chưa từng trải qua môi trường trưởng thành của Tiêu Nguyệt, không biết bà đã trải qua những gì, nhưng cô tin chắc chắn là điều mình không chịu nổi, nếu không Tiêu Nguyệt cũng không trở nên cực đoan như vậy.
“Dì cả, chúng con không trách móc dì, dì muốn làm thế nào thì làm, con luôn ủng hộ dì.”
Bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng chỉ có thể nói như thế, làm như thế, cô cảm thấy đây mới là điều mình nên làm. Tiêu Nguyệt và Hoắc Chấn Ninh vốn là một đôi, nếu không vì Quốc chủ thì họ đã sớm ở bên nhau, sao có thể có nhiều bi kịch như vậy?
Suy cho cùng, người đáng hận nhất vẫn là Quốc chủ.
“Quốc chủ đó tên là gì ạ?”
Thẩm Hạ Lan vẫn chưa được biết tên của Quốc chủ.
Tiêu Nguyệt khựng lại, lạnh lùng đáp: “Ông ta tên Phương Chính, tiếc rằng làm người lại chẳng đàng hoàng, đoan chính chút nào.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cái tên này quá phổ biến, phổ biến đến mức đâu đâu cũng thấy, không tìm được ấn tượng gì về người này.
“Khi nào về cháu sẽ bảo Ân Tuấn điều tra gia cảnh của ông ta.”
Thẩm Hạ Lan tin tưởng khả năng hack của Diệp Ân Tuấn, cô không muốn con trai bị nhúng chàm bởi những điều đó, chỉ đành vất vả chồng mình.
Tiêu Nguyệt lạnh lùng nói: “Không cần điều tra, con muốn biết gì, dì sẽ nói cho con.”
“Dạ?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên.
Tiêu Nguyệt hạ giọng: “Còn nhớ Phương Thiến không?”
“Phương Thiến? Bà cụ nhà họ Diệp ạ?”
Sao Thẩm Hạ Lan lại không nhớ Phương Thiến? Nếu ban đầu không vì Phương Thiến thì cô sẽ không nghi ngờ cuộc đời mình.
Nghĩ lại ban đầu bà ta đối xử tốt với mình, Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ nghĩ rằng sau này bà ta lại chỉ mong mình chết đi, nhưng Tiêu Nguyệt đột nhiên nhắc đến Phương Thiến, cô lại không hiểu lắm có phải bà đang nói đến mẹ nuôi của Diệp Ân Tuấn không.
/2602
|