Thẩm Hạ Lan hơi tò mò hỏi: “Tại sao phải ném sim đi?”
“Sợ người khác dùng định vị sim của anh rồi truy ra tung tích của chúng ta. Em cũng ném sim của em đi đi, anh sẽ dùng căn cước công dân của người khác để làm sim khác cho em, sau này ở đây sẽ dùng sim mới để gọi điện thoại.”
Dứt lời, Diệp Ân Tuấn cầm lấy điện thoại của Thẩm Hạ Lan, rồi thay sim mới vào.
Thẩm Hạ Lan có vẻ không nỡ nói: “Sim đó em dùng lâu lắm rồi, không nỡ bỏ đi.”
“Sau khi quay về nước có thể làm lại mà. Em ngốc rồi hả?”
Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
Đúng nhỉ, cô đúng là đã quên béng mất chuyện này.
Sau khi hai người làm xong tất cả chuyện này, Diệp Ân Tuấn mở điện thoại ra gọi cho một số điện thoại.
“Thanh Loan, tôi đã đến nước T rồi, lát nữa sẽ gửi vị trí cho cô, cô hãy phái một người tới đón chúng tôi, tiện thể sắp xếp cho chúng tôi một chỗ ở.”
“Vâng.”
Trong điện thoại di động truyền đến giọng con gái trong trẻo.
Âm thanh đó nhẹ nhàng giòn tan, thật giống như hạt ngọc rơi vào đĩa sứ, vô cùng trong trẻo êm tai.
Vừa nghe thấy âm thanh này Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy thích người có thên Thanh Loan này rồi.
“Cô gái này là gì của anh thế?”
Nhìn gương mặt hóng chuyện của bà xã, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Em có phải đồ ngốc hay không? Cô ấy là Thanh Loan trong Kình Thiên Minh, em nói là người gì của anh? Hạ Lan, sao anh phát hiện, sau khi đến nước T em đã để quên não ở trong nước rồi nhỉ? Cần quay về tìm xem hay không?”
“Đáng ghét.”
Thẩm Hạ Lan trừng mắt với Diệp Ân Tuấn một cái, trong lòng cũng thầm mắng mình hơi ngớ ngẩn rồi.
“Vậy bây giờ chúng ta cứ ở đây chờ à?”
“Ừ, em có lạnh không?”
Thời tiết nước T tương đối lạnh, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lại ăn mặc khá mỏng manh, hiện gió lạnh thổi đến, Thẩm Hạ Lan không khỏi run lên một cái.
Diệp Ân Tuấn định mở vali hành lý lấy áo khoác ra khoác thêm cho Thẩm Hạ Lan thì mới phát hiện trong vali hành lý của bọn họ không hề có cái áo khoác dầy nào.
Chỗ Trương Gia Trại, bốn mùa đều như mùa xuân, có lẽ không nghĩ tới sẽ đột ngột đến nơi này, nên không hề chuẩn bị quần áo thu đông, Thấy vậy, Diệp Ân Tuấn không hề do dự cởi áo khoác của mình ra, khoác thêm cho Thẩm Hạ Lan.
“Em không cần, anh cũng đâu phải người sắt, anh cũng sẽ lạnh mà.”
Thẩm Hạ Lan từ chối.
Diệp Ân Tuấn khẽ nói: “Tố chất cơ thể anh tốt hơn em, em đừng để bị cảm, nếu em bị cảm, anh sợ em sẽ bị sốt đấy, còn chưa quen cuộc sống nơi đây, bệnh rồi sẽ không phải chuyện tốt, nghe lời.”
Anh cũng đã nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không tiện từ chối nữa.
Cô nhìn quần áo mỏng manh của Diệp Ân Tuấn, chợt nói: “Hay là hai người chúng ta cùng khoác áo đi, anh khoác áo lên rồi ôm em, chúng ta sưởi ấm lẫn nhau.”
Dứt lời, Thẩm Hạ Lan đưa áo khoác trả lại cho Diệp Ân Tuấn, sau đó đứng ở trước mặt Diệp Ân Tuấn, quay lưng về phía anh, dựa cả người vào trong ngực Diệp Ân Tuấn, sau đó vươn tay kéo cánh tay của Diệp Ân Tuấn qua, vòng chặt lấy cơ thể mình.
“Sợ người khác dùng định vị sim của anh rồi truy ra tung tích của chúng ta. Em cũng ném sim của em đi đi, anh sẽ dùng căn cước công dân của người khác để làm sim khác cho em, sau này ở đây sẽ dùng sim mới để gọi điện thoại.”
Dứt lời, Diệp Ân Tuấn cầm lấy điện thoại của Thẩm Hạ Lan, rồi thay sim mới vào.
Thẩm Hạ Lan có vẻ không nỡ nói: “Sim đó em dùng lâu lắm rồi, không nỡ bỏ đi.”
“Sau khi quay về nước có thể làm lại mà. Em ngốc rồi hả?”
Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
Đúng nhỉ, cô đúng là đã quên béng mất chuyện này.
Sau khi hai người làm xong tất cả chuyện này, Diệp Ân Tuấn mở điện thoại ra gọi cho một số điện thoại.
“Thanh Loan, tôi đã đến nước T rồi, lát nữa sẽ gửi vị trí cho cô, cô hãy phái một người tới đón chúng tôi, tiện thể sắp xếp cho chúng tôi một chỗ ở.”
“Vâng.”
Trong điện thoại di động truyền đến giọng con gái trong trẻo.
Âm thanh đó nhẹ nhàng giòn tan, thật giống như hạt ngọc rơi vào đĩa sứ, vô cùng trong trẻo êm tai.
Vừa nghe thấy âm thanh này Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy thích người có thên Thanh Loan này rồi.
“Cô gái này là gì của anh thế?”
Nhìn gương mặt hóng chuyện của bà xã, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Em có phải đồ ngốc hay không? Cô ấy là Thanh Loan trong Kình Thiên Minh, em nói là người gì của anh? Hạ Lan, sao anh phát hiện, sau khi đến nước T em đã để quên não ở trong nước rồi nhỉ? Cần quay về tìm xem hay không?”
“Đáng ghét.”
Thẩm Hạ Lan trừng mắt với Diệp Ân Tuấn một cái, trong lòng cũng thầm mắng mình hơi ngớ ngẩn rồi.
“Vậy bây giờ chúng ta cứ ở đây chờ à?”
“Ừ, em có lạnh không?”
Thời tiết nước T tương đối lạnh, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lại ăn mặc khá mỏng manh, hiện gió lạnh thổi đến, Thẩm Hạ Lan không khỏi run lên một cái.
Diệp Ân Tuấn định mở vali hành lý lấy áo khoác ra khoác thêm cho Thẩm Hạ Lan thì mới phát hiện trong vali hành lý của bọn họ không hề có cái áo khoác dầy nào.
Chỗ Trương Gia Trại, bốn mùa đều như mùa xuân, có lẽ không nghĩ tới sẽ đột ngột đến nơi này, nên không hề chuẩn bị quần áo thu đông, Thấy vậy, Diệp Ân Tuấn không hề do dự cởi áo khoác của mình ra, khoác thêm cho Thẩm Hạ Lan.
“Em không cần, anh cũng đâu phải người sắt, anh cũng sẽ lạnh mà.”
Thẩm Hạ Lan từ chối.
Diệp Ân Tuấn khẽ nói: “Tố chất cơ thể anh tốt hơn em, em đừng để bị cảm, nếu em bị cảm, anh sợ em sẽ bị sốt đấy, còn chưa quen cuộc sống nơi đây, bệnh rồi sẽ không phải chuyện tốt, nghe lời.”
Anh cũng đã nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không tiện từ chối nữa.
Cô nhìn quần áo mỏng manh của Diệp Ân Tuấn, chợt nói: “Hay là hai người chúng ta cùng khoác áo đi, anh khoác áo lên rồi ôm em, chúng ta sưởi ấm lẫn nhau.”
Dứt lời, Thẩm Hạ Lan đưa áo khoác trả lại cho Diệp Ân Tuấn, sau đó đứng ở trước mặt Diệp Ân Tuấn, quay lưng về phía anh, dựa cả người vào trong ngực Diệp Ân Tuấn, sau đó vươn tay kéo cánh tay của Diệp Ân Tuấn qua, vòng chặt lấy cơ thể mình.
/2602
|