Bị người ta nói thẳng ra tên mình, Mặc Vân Thanh lại nhìn ánh mắt Diệp Ân Tuấn có vẻ mừng rỡ cùng kích động, không khỏi nghĩ tới gì đó.
“Cậu là người của Trì Nhi sao?”
“Vâng, cháu là người của anh Mặc, anh Mặc vẫn luôn tìm cô, lần này còn để vợ chồng cháu đến đây tìm cô. Anh ấy nói dù có phải trả giá thế nào cũng phải tìm được cô, đồng thời hi vọng chúng cháu mang cô về nước.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến đôi mắt Mặc Vân Thanh lập tức ngấn nước.
“Trì Nhi có lòng rồi.”
Mặc Vân Thanh thu dao găm về.
Không trách Diệp Ân Tuấn vừa nhìn đã nhận ra bà, hai cô cháu bọn họ quả thực quá giống nhau.
Mặc Vân Thanh thở dài một hơi, lần nữa ngồi xuống.
“Ngồi đi, đều là người nhà, cũng không có gì phải đề phòng nữa. Nước trà này không có độc, uống đi.”
Mặc Vân Thanh lại đưa cho cho Thẩm Hạ Lan một chén trà.
Lần này, Diệp Ân Tuấn không ngăn cản nữa, bản thân cũng uống một chén, Mặc Vân Thanh cũng cầm một chén lên uống.
Trà này là trà ngon.
Gần như vừa vào miệng Diệp Ân Tuấn đã nếm ra, có điều ở trong khu không người hoang tàn vắng vẻ này, lá trà này từ đâu tới chứ?
Nghĩ đến Mặc Vân Thanh là bị người của Phương Chính mang đi, mà nơi này còn trở thành khu không người vì thường xuyên có dã thú lui tới, anh không khỏi nghĩ tới gì đó.
“Cô Mặc, nơi này chắc không có dã thú nhỉ?”
“Có.”
Diệp Ân Tuấn đoán vì cầm tù Mặc Vân Thanh ở nơi này, không cho người khác biết, nên Phương Chính mới làm ra vẻ bí ẩn tạo nên một khu không người đến như thế, đe dọa không cho những người khác bước vào, dần dà nơi này chính là an toàn nhất, lại không nghĩ rằng Mặc Vân Thanh trực tiếp phủ nhận.
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Diệp Ân Tuấn, Mặc Vân Thanh khẽ nói: “Nơi này có dã thú, hổ, sư tử, còn có sói. Đều là Phương Chính chuyển từ rừng rậm nguyên thủy tới. Vì để không cho phép bất kỳ ai đặt chân đến nơi này, không thể để cho bất kỳ ai phát hiện ra sự tồn tại của cô. Cô đã ở đây được vài chục năm rồi.”
Thân phận của Mặc Vân Thanh hết sức cao quý, thế nhưng lại sống ở trong ngôi nhà nhỏ bé này mấy chục năm rồi, phạm vi hoạt động chỉ có phòng ngủ và phòng bếp, thậm chí còn không hề bước chân ra ngoài cửa chính.
Đây là bi ai của bà, nhưng cũng bất lực.
Bà đã từng định chạy trốn, thế nhưng thiếu chút nữa chết trong miệng cọp, khi được người cứu trở về thì chỉ còn thoi thóp, từ đó về sau Mặc Vân Thanh biết bà không thể đi khỏi khu không người này, chỉ không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp được Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.
“Sao hai cháu lại vào được đây?”
Mặc Vân Thanh hết sức kinh ngạc.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói: “Chúng cháu ngồi máy bay trực thăng bay vào, rồi hạ cánh ở nơi cách nơi này không xa, đúng lúc cháu muốn đi vệ sinh, nên mới đi về phía này, sau đó thì nhìn thấy ngôi nhà này.”
“Cậu là người của Trì Nhi sao?”
“Vâng, cháu là người của anh Mặc, anh Mặc vẫn luôn tìm cô, lần này còn để vợ chồng cháu đến đây tìm cô. Anh ấy nói dù có phải trả giá thế nào cũng phải tìm được cô, đồng thời hi vọng chúng cháu mang cô về nước.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến đôi mắt Mặc Vân Thanh lập tức ngấn nước.
“Trì Nhi có lòng rồi.”
Mặc Vân Thanh thu dao găm về.
Không trách Diệp Ân Tuấn vừa nhìn đã nhận ra bà, hai cô cháu bọn họ quả thực quá giống nhau.
Mặc Vân Thanh thở dài một hơi, lần nữa ngồi xuống.
“Ngồi đi, đều là người nhà, cũng không có gì phải đề phòng nữa. Nước trà này không có độc, uống đi.”
Mặc Vân Thanh lại đưa cho cho Thẩm Hạ Lan một chén trà.
Lần này, Diệp Ân Tuấn không ngăn cản nữa, bản thân cũng uống một chén, Mặc Vân Thanh cũng cầm một chén lên uống.
Trà này là trà ngon.
Gần như vừa vào miệng Diệp Ân Tuấn đã nếm ra, có điều ở trong khu không người hoang tàn vắng vẻ này, lá trà này từ đâu tới chứ?
Nghĩ đến Mặc Vân Thanh là bị người của Phương Chính mang đi, mà nơi này còn trở thành khu không người vì thường xuyên có dã thú lui tới, anh không khỏi nghĩ tới gì đó.
“Cô Mặc, nơi này chắc không có dã thú nhỉ?”
“Có.”
Diệp Ân Tuấn đoán vì cầm tù Mặc Vân Thanh ở nơi này, không cho người khác biết, nên Phương Chính mới làm ra vẻ bí ẩn tạo nên một khu không người đến như thế, đe dọa không cho những người khác bước vào, dần dà nơi này chính là an toàn nhất, lại không nghĩ rằng Mặc Vân Thanh trực tiếp phủ nhận.
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Diệp Ân Tuấn, Mặc Vân Thanh khẽ nói: “Nơi này có dã thú, hổ, sư tử, còn có sói. Đều là Phương Chính chuyển từ rừng rậm nguyên thủy tới. Vì để không cho phép bất kỳ ai đặt chân đến nơi này, không thể để cho bất kỳ ai phát hiện ra sự tồn tại của cô. Cô đã ở đây được vài chục năm rồi.”
Thân phận của Mặc Vân Thanh hết sức cao quý, thế nhưng lại sống ở trong ngôi nhà nhỏ bé này mấy chục năm rồi, phạm vi hoạt động chỉ có phòng ngủ và phòng bếp, thậm chí còn không hề bước chân ra ngoài cửa chính.
Đây là bi ai của bà, nhưng cũng bất lực.
Bà đã từng định chạy trốn, thế nhưng thiếu chút nữa chết trong miệng cọp, khi được người cứu trở về thì chỉ còn thoi thóp, từ đó về sau Mặc Vân Thanh biết bà không thể đi khỏi khu không người này, chỉ không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp được Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.
“Sao hai cháu lại vào được đây?”
Mặc Vân Thanh hết sức kinh ngạc.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói: “Chúng cháu ngồi máy bay trực thăng bay vào, rồi hạ cánh ở nơi cách nơi này không xa, đúng lúc cháu muốn đi vệ sinh, nên mới đi về phía này, sau đó thì nhìn thấy ngôi nhà này.”
/2602
|