“Chẳng phải ban nãy anh ta không hề nhìn thấy chúng ta à?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên dò hỏi.
Diệp Ân Tuấn khẽ đáp: “Ba tách trà đã bại lộ số người ở đây của chúng ta, hơn nữa nếu vẫn còn lối ra vào thứ hai, thì rất có thể người đàn ông đã nhìn thấy cánh cửa bị chúng ta đạp hỏng rồi.”
Giờ Thẩm Hạ Lan mới nhớ ra bọn cô vào đây bằng cách nào.
“Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Thẩm Hạ Lan chống nạnh hỏi.
Nếu lát nữa là trận chiến cực kỳ ác liệt, cô cũng chẳng sợ, miễn sao có thể ở bên Diệp Ân Tuấn, thì ở đâu cũng không quan trọng.
Diệp Ân Tuấn vỗ nhẹ tay Thẩm Hạ Lan, dịu dàng đáp: “Chẳng phải chúng ta vẫn còn Thanh Loan à? Giờ chỉ trông cô ta có thể tới đây sớm hơn người của Phương Chính một bước.”
Diệp Ân Tuấn đang nói thì điện thoại đổ chuông.
Thấy số điện thoại trên màn hình, khóe miệng Diệp Ân Tuấn khẽ cong lên.
“Cô ta tới rồi, có lẽ chúng ta sắp đi được rồi.”
Mặc Vân Thanh và Thẩm Hạ Lan đều thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Ân Tuấn trượt nghe máy.
“Thanh Loan, người của cô tới đâu rồi?”
“Chúng ta đã tiến vào khu không người rồi, nhưng các anh đang ở đâu?”
Giọng nói của Thanh Loan hơi gấp gáp.
Diệp Ân Tuấn gửi vị trí nơi này qua cho cô, tiện thể nhắc đến chuyện của người đàn ông ban nãy, và sự tồn tại của Mặc Vân Thanh.
Cả người Thanh Loan ngây ngốc.
“Mặc Vân Thanh? Người nhà họ Mặc?”
Dù gì Thanh Loan cũng ở nước Z mấy năm, tất nhiên sẽ biết rõ người nhà họ Mặc.
Diệp Ân Tuấn khẽ ừm, nhưng Thanh Loan lại hơi mất bình tĩnh.
“Diệp lão đại, anh muốn hại chết tôi à? Người của tôi đã phái ra ngoài rồi, nếu khu không người không có ai, Quốc chủ hỏi tới thì cùng lắm tôi sẽ nói rằng tới đây đi săn. Giờ người nhà họ Mặc bị nhốt ở đó, anh còn muốn dẫn bà ấy cùng đi, chẳng khác nào đang nói cho Quốc chủ biết là tôi dẫn người rời đi.”
Giọng nói của Thanh Loan hơi sốt sắng.
Diệp Ân Tuấn cũng không ngờ anh vừa tới nước T đã có thể tìm được cô Mặc, nên nhất thời cảm thấy hơi có lỗi với Thanh Loan.
“Cô có cần tôi cử người đi gây rối ở vùng biên giới, để Phương Chính cho rằng người của chúng ta đã cứu cô Mặc đi rồi không?”
Đây là cách duy nhất mà trước mắt Diệp Ân Tuấn có thể nghĩ tới.
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên dò hỏi.
Diệp Ân Tuấn khẽ đáp: “Ba tách trà đã bại lộ số người ở đây của chúng ta, hơn nữa nếu vẫn còn lối ra vào thứ hai, thì rất có thể người đàn ông đã nhìn thấy cánh cửa bị chúng ta đạp hỏng rồi.”
Giờ Thẩm Hạ Lan mới nhớ ra bọn cô vào đây bằng cách nào.
“Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Thẩm Hạ Lan chống nạnh hỏi.
Nếu lát nữa là trận chiến cực kỳ ác liệt, cô cũng chẳng sợ, miễn sao có thể ở bên Diệp Ân Tuấn, thì ở đâu cũng không quan trọng.
Diệp Ân Tuấn vỗ nhẹ tay Thẩm Hạ Lan, dịu dàng đáp: “Chẳng phải chúng ta vẫn còn Thanh Loan à? Giờ chỉ trông cô ta có thể tới đây sớm hơn người của Phương Chính một bước.”
Diệp Ân Tuấn đang nói thì điện thoại đổ chuông.
Thấy số điện thoại trên màn hình, khóe miệng Diệp Ân Tuấn khẽ cong lên.
“Cô ta tới rồi, có lẽ chúng ta sắp đi được rồi.”
Mặc Vân Thanh và Thẩm Hạ Lan đều thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Ân Tuấn trượt nghe máy.
“Thanh Loan, người của cô tới đâu rồi?”
“Chúng ta đã tiến vào khu không người rồi, nhưng các anh đang ở đâu?”
Giọng nói của Thanh Loan hơi gấp gáp.
Diệp Ân Tuấn gửi vị trí nơi này qua cho cô, tiện thể nhắc đến chuyện của người đàn ông ban nãy, và sự tồn tại của Mặc Vân Thanh.
Cả người Thanh Loan ngây ngốc.
“Mặc Vân Thanh? Người nhà họ Mặc?”
Dù gì Thanh Loan cũng ở nước Z mấy năm, tất nhiên sẽ biết rõ người nhà họ Mặc.
Diệp Ân Tuấn khẽ ừm, nhưng Thanh Loan lại hơi mất bình tĩnh.
“Diệp lão đại, anh muốn hại chết tôi à? Người của tôi đã phái ra ngoài rồi, nếu khu không người không có ai, Quốc chủ hỏi tới thì cùng lắm tôi sẽ nói rằng tới đây đi săn. Giờ người nhà họ Mặc bị nhốt ở đó, anh còn muốn dẫn bà ấy cùng đi, chẳng khác nào đang nói cho Quốc chủ biết là tôi dẫn người rời đi.”
Giọng nói của Thanh Loan hơi sốt sắng.
Diệp Ân Tuấn cũng không ngờ anh vừa tới nước T đã có thể tìm được cô Mặc, nên nhất thời cảm thấy hơi có lỗi với Thanh Loan.
“Cô có cần tôi cử người đi gây rối ở vùng biên giới, để Phương Chính cho rằng người của chúng ta đã cứu cô Mặc đi rồi không?”
Đây là cách duy nhất mà trước mắt Diệp Ân Tuấn có thể nghĩ tới.
/2602
|