“Không đẹp à?”
Diệp Ân Tuấn lại cực kỳ lạnh nhạt.
“Xấu chết mất.”
Thẩm Hạ Lan ghét bỏ nói, lập tức làm Diệp Ân Tuấn cười khẽ.
“Xấu là đúng rồi, như vậy mới không có ai chú ý tới anh. Dù sao một người đàn ông già bụng phệ cũng không khiến người ta chú ý thái quá, với cả Cường còn chuẩn bị cho chúng ta thẻ căn cước mới, có thể tra được trên mạng.”
Lời Diệp Ân Tuấn nói lại làm Thẩm Hạ Lan rất ngạc nhiên, có được kỹ thuật thế này, nói rõ đối phương cũng có chức vị.
“Em sờ bụng anh một cái đi, cứ cảm giác như sắp sinh ấy? Anh Diệp, em hỏi chút này, anh vất vả không?”
Thẩm Hạ Lan bắt đầu trêu chọc.
Diệp Ân Tuấn mặc cho tay cô sờ soạng trên bụng mình, một lớp đồ che dày như vậy quả thực là hơi mệt. Nhưng mà bây giờ thời tiết không nóng lắm, vẫn chịu được cái này.
“Chơi chán chưa?”
“Chưa đâu, gương mặt này của anh buổi tối sẽ dọa em tỉnh, em sẽ cảm thấy mình ngủ với nhầm người rồi.”
Lời nói không giữ mồm giữ miệng này của Thẩm Hạ Lan lập tức làm Diệp Ân Tuấn kéo cô vào trong lòng.
“Ngủ nhầm người à? Hả? Sau khi tới nơi này thì lá gan cũng lớn ra không ít nhỉ?”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền vươn bàn tay chơi ác về phía Thẩm Hạ Lan.
“Ha ha ha, đừng nghịch, nhột!”
Thẩm Hạ Lan không chịu được bị Diệp Ân Tuấn gãi ngứa, liền vội cười cầu xin tha.
Hai người trêu đùa không chút kiêng dè, sau khi tới nơi này, Thẩm Hạ Lan cũng thể hiện bản tính vốn có, sự trầm ổn hướng nội lúc ở Hải Thành đã sớm bị cô ném tới chín tầng mây, giờ thì cực kỳ hoạt bát, cởi mở giống hồi còn học đại học, làm Diệp Ân Tuấn càng thêm vui mừng.
Thẩm Hạ Lan không biết, vì không có người quen biết bên cạnh, cô không cần giả vờ, không cần duy trì thân phận mợ Diệp. Bây giờ mới coi như sống bằng dáng vẻ mà mình mong muốn nhất.
Mặc Vân Thanh nhìn dáng vẻ chơi đùa của hai người họ, không khỏi lắc đầu, cười đi tới phòng khác.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ầm ĩ xong, hai người ngã ra giường, hô hấp hỗn loạn. Ai không biết còn tưởng bọn họ vừa làm ra chuyện ngại ngùng gì.
Cường và thợ trang điểm rất thức thời mà đi ra ngoài, cho bọn họ không gian riêng tư tuyệt đối.
Thẩm Hạ Lan nghịch ngón tay của Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng hỏi: “Tới bên này anh có tính toán gì không? Hai chúng ta có được tính là nhảy vào hang hổ không?”
“Tính.”
Diệp Ân Tuấn vuốt ve mái tóc dài của Thẩm Hạ Lan, cảm giác mềm mại làm anh yêu thích không muốn buông tay.
Diệp Ân Tuấn lại cực kỳ lạnh nhạt.
“Xấu chết mất.”
Thẩm Hạ Lan ghét bỏ nói, lập tức làm Diệp Ân Tuấn cười khẽ.
“Xấu là đúng rồi, như vậy mới không có ai chú ý tới anh. Dù sao một người đàn ông già bụng phệ cũng không khiến người ta chú ý thái quá, với cả Cường còn chuẩn bị cho chúng ta thẻ căn cước mới, có thể tra được trên mạng.”
Lời Diệp Ân Tuấn nói lại làm Thẩm Hạ Lan rất ngạc nhiên, có được kỹ thuật thế này, nói rõ đối phương cũng có chức vị.
“Em sờ bụng anh một cái đi, cứ cảm giác như sắp sinh ấy? Anh Diệp, em hỏi chút này, anh vất vả không?”
Thẩm Hạ Lan bắt đầu trêu chọc.
Diệp Ân Tuấn mặc cho tay cô sờ soạng trên bụng mình, một lớp đồ che dày như vậy quả thực là hơi mệt. Nhưng mà bây giờ thời tiết không nóng lắm, vẫn chịu được cái này.
“Chơi chán chưa?”
“Chưa đâu, gương mặt này của anh buổi tối sẽ dọa em tỉnh, em sẽ cảm thấy mình ngủ với nhầm người rồi.”
Lời nói không giữ mồm giữ miệng này của Thẩm Hạ Lan lập tức làm Diệp Ân Tuấn kéo cô vào trong lòng.
“Ngủ nhầm người à? Hả? Sau khi tới nơi này thì lá gan cũng lớn ra không ít nhỉ?”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền vươn bàn tay chơi ác về phía Thẩm Hạ Lan.
“Ha ha ha, đừng nghịch, nhột!”
Thẩm Hạ Lan không chịu được bị Diệp Ân Tuấn gãi ngứa, liền vội cười cầu xin tha.
Hai người trêu đùa không chút kiêng dè, sau khi tới nơi này, Thẩm Hạ Lan cũng thể hiện bản tính vốn có, sự trầm ổn hướng nội lúc ở Hải Thành đã sớm bị cô ném tới chín tầng mây, giờ thì cực kỳ hoạt bát, cởi mở giống hồi còn học đại học, làm Diệp Ân Tuấn càng thêm vui mừng.
Thẩm Hạ Lan không biết, vì không có người quen biết bên cạnh, cô không cần giả vờ, không cần duy trì thân phận mợ Diệp. Bây giờ mới coi như sống bằng dáng vẻ mà mình mong muốn nhất.
Mặc Vân Thanh nhìn dáng vẻ chơi đùa của hai người họ, không khỏi lắc đầu, cười đi tới phòng khác.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ầm ĩ xong, hai người ngã ra giường, hô hấp hỗn loạn. Ai không biết còn tưởng bọn họ vừa làm ra chuyện ngại ngùng gì.
Cường và thợ trang điểm rất thức thời mà đi ra ngoài, cho bọn họ không gian riêng tư tuyệt đối.
Thẩm Hạ Lan nghịch ngón tay của Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng hỏi: “Tới bên này anh có tính toán gì không? Hai chúng ta có được tính là nhảy vào hang hổ không?”
“Tính.”
Diệp Ân Tuấn vuốt ve mái tóc dài của Thẩm Hạ Lan, cảm giác mềm mại làm anh yêu thích không muốn buông tay.
/2602
|