Vẻ mặt vui mừng của Thanh Loan ngừng hẳn.
Cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Ân Tuấn, đáy mắt dấy lên chút đau xót, ngay lập tức làm con mắt Diệp Ân Tuấn đau nhói.
Cô ta khóc.
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn thấy Thanh Loan khóc, cũng chỉ có lúc đó anh mới biết được, Thanh Loan cũng chỉ là một cô gái nhỏ, một cô gái không hề mạnh mẽ giống như trong tưởng tượng của người khác.
“Xin lỗi, Thanh Loan, tôi biết tôi làm vậy thì có hơi tàn nhẫn với cô. Nhưng mà ai trên đời này cũng có quyền tìm kiếm tình yêu thuộc về mình. Lòng tôi đối với cô không phải tình yêu, trong tim tôi đã có kế hoạch cho một nửa kia của mình trong tương lai, nhưng người trong kế hoạch đó không phải cô. Tôi đã từng nghĩ tới, có cần phải cưới cô vì trách nhiệm không, nhưng tim tôi nói với tôi, làm vậy đối với cô và tôi đều rất khốn nạn.”
“Đại ca Diệp, em không quan tâm, em gả cho anh chính là gả cho tình yêu.”
Thanh Loan gào khóc, cực kỳ suy sụp. Bao nhiêu ngày chờ đợi, vốn cho rằng sẽ có một buổi hôn lễ khiến cho người ta hâm mộ, ai ngờ Diệp Ân Tuấn lại nói lời chia tay.
Cô ta không chấp nhận được.
Diệp Ân Tuấn lại hạ giọng nói: “Nhưng tôi không yêu cô. Không yêu thì hôn nhân sẽ không có hạnh phúc. Không yêu thì cái gì cũng chỉ là lời hứa suông. Thanh Loan, tôi không yêu cô, cho dù qua mười năm, hai mươi năm nữa, tôi vẫn sẽ không yêu cô. Tôi không phải người đàn ông có thể lâu ngày sinh tình. Tình yêu tôi cần là kiểu vừa gặp đã yêu, vừa gặp đã cảm mến, đã rung động. Chúng ta ở bên nhau đã bao nhiêu năm rồi, nói thật, nếu như không phải vì cô bị thương, thì thậm chí tôi còn không ý thức được cô là con gái. Con người tôi vẫn luôn cố chấp, cô cũng biết đấy.”
Lời này cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ lạnh lùng. Đây là lần đầu tiên Thanh Loan ý thức được Diệp Ân Tuấn là người không có trái tim.
Trái tim anh làm từ đá, cho dù mình có dùng lò lửa cũng chưa chắc nung chảy được, nhưng giờ đến Thẩm Hạ Lan thì lại thành thế nào?
Diệp Ân Tuấn đang nhớ lại chuyện cũ, Thanh Loan cũng vậy.
Cô ta nhìn tư liệu trong tay, cười đến điên cuồng, nước mắt bất giác chảy ra.
“Đại ca Diệp, anh đã nói, anh sẽ không nhún nhường đối với hôn nhân, thế nhưng rõ ràng trước đây Thẩm Hạ Lan đã dùng thủ đoạn bò lên giường cửa anh mới ép anh không thể không cưới cô ta. Vì sao anh lại tốt với cô ta như vậy? Vì sao anh lại quyết định là cô ta? Anh đã nói mình không phải kẻ lâu ngày sinh tình à? Thế thì Thẩm Hạ Lan dựa vào cái gì mà có được trái tim của anh? Em đường đường chính chính xông vào trong lòng địch vì cứu anh, tình nghĩa của anh đối với em còn không bằng một người phụ nữ bò lên giường anh ư?”
Thanh Loan nghĩ mãi mà không hiểu.
Năm đó sau khi cơ thể tốt lên, bởi vì tự tiện hành động mà cô ta bị xóa tên xuất ngũ, rời khỏi quân đội, cũng rời khỏi Diệp Ân Tuấn. Vốn cho rằng cả đời này đều không còn duyên phận với anh, nhưng sau khi Diệp Ân Tuấn bảo Hạ Tử Thu xây dựng Kình Thiên Minh, cô ta lại thấy được hi vọng.
Những năm này, mặc dù không gặp Diệp Ân Tuấn được mấy lần, nhưng biết anh ở đây, còn là cấp trên của mình, trong lòng Thanh Loan vẫn vui vẻ. Thậm chí mấy năm trước vì giải quyết chướng ngại cho Diệp Ân Tuấn, cho anh sự bảo vệ nhất định, cô ta dứt khoát về bên cạnh quê hương và người thân, nơi mà cô ta cực kỳ chán ghét, thậm chí không muốn nhắc tới này.
Cô ta lẻ loi một mình mưu lược ở nước T, làm nền, chỉ vì một ngày kia, khi Diệp Ân Tuấn tới nơi này có thể an toàn vô tư. Bây giờ anh tới thật rồi, nhưng không phải một mình, mà anh còn mang theo vợ của anh.
Cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Ân Tuấn, đáy mắt dấy lên chút đau xót, ngay lập tức làm con mắt Diệp Ân Tuấn đau nhói.
Cô ta khóc.
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn thấy Thanh Loan khóc, cũng chỉ có lúc đó anh mới biết được, Thanh Loan cũng chỉ là một cô gái nhỏ, một cô gái không hề mạnh mẽ giống như trong tưởng tượng của người khác.
“Xin lỗi, Thanh Loan, tôi biết tôi làm vậy thì có hơi tàn nhẫn với cô. Nhưng mà ai trên đời này cũng có quyền tìm kiếm tình yêu thuộc về mình. Lòng tôi đối với cô không phải tình yêu, trong tim tôi đã có kế hoạch cho một nửa kia của mình trong tương lai, nhưng người trong kế hoạch đó không phải cô. Tôi đã từng nghĩ tới, có cần phải cưới cô vì trách nhiệm không, nhưng tim tôi nói với tôi, làm vậy đối với cô và tôi đều rất khốn nạn.”
“Đại ca Diệp, em không quan tâm, em gả cho anh chính là gả cho tình yêu.”
Thanh Loan gào khóc, cực kỳ suy sụp. Bao nhiêu ngày chờ đợi, vốn cho rằng sẽ có một buổi hôn lễ khiến cho người ta hâm mộ, ai ngờ Diệp Ân Tuấn lại nói lời chia tay.
Cô ta không chấp nhận được.
Diệp Ân Tuấn lại hạ giọng nói: “Nhưng tôi không yêu cô. Không yêu thì hôn nhân sẽ không có hạnh phúc. Không yêu thì cái gì cũng chỉ là lời hứa suông. Thanh Loan, tôi không yêu cô, cho dù qua mười năm, hai mươi năm nữa, tôi vẫn sẽ không yêu cô. Tôi không phải người đàn ông có thể lâu ngày sinh tình. Tình yêu tôi cần là kiểu vừa gặp đã yêu, vừa gặp đã cảm mến, đã rung động. Chúng ta ở bên nhau đã bao nhiêu năm rồi, nói thật, nếu như không phải vì cô bị thương, thì thậm chí tôi còn không ý thức được cô là con gái. Con người tôi vẫn luôn cố chấp, cô cũng biết đấy.”
Lời này cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ lạnh lùng. Đây là lần đầu tiên Thanh Loan ý thức được Diệp Ân Tuấn là người không có trái tim.
Trái tim anh làm từ đá, cho dù mình có dùng lò lửa cũng chưa chắc nung chảy được, nhưng giờ đến Thẩm Hạ Lan thì lại thành thế nào?
Diệp Ân Tuấn đang nhớ lại chuyện cũ, Thanh Loan cũng vậy.
Cô ta nhìn tư liệu trong tay, cười đến điên cuồng, nước mắt bất giác chảy ra.
“Đại ca Diệp, anh đã nói, anh sẽ không nhún nhường đối với hôn nhân, thế nhưng rõ ràng trước đây Thẩm Hạ Lan đã dùng thủ đoạn bò lên giường cửa anh mới ép anh không thể không cưới cô ta. Vì sao anh lại tốt với cô ta như vậy? Vì sao anh lại quyết định là cô ta? Anh đã nói mình không phải kẻ lâu ngày sinh tình à? Thế thì Thẩm Hạ Lan dựa vào cái gì mà có được trái tim của anh? Em đường đường chính chính xông vào trong lòng địch vì cứu anh, tình nghĩa của anh đối với em còn không bằng một người phụ nữ bò lên giường anh ư?”
Thanh Loan nghĩ mãi mà không hiểu.
Năm đó sau khi cơ thể tốt lên, bởi vì tự tiện hành động mà cô ta bị xóa tên xuất ngũ, rời khỏi quân đội, cũng rời khỏi Diệp Ân Tuấn. Vốn cho rằng cả đời này đều không còn duyên phận với anh, nhưng sau khi Diệp Ân Tuấn bảo Hạ Tử Thu xây dựng Kình Thiên Minh, cô ta lại thấy được hi vọng.
Những năm này, mặc dù không gặp Diệp Ân Tuấn được mấy lần, nhưng biết anh ở đây, còn là cấp trên của mình, trong lòng Thanh Loan vẫn vui vẻ. Thậm chí mấy năm trước vì giải quyết chướng ngại cho Diệp Ân Tuấn, cho anh sự bảo vệ nhất định, cô ta dứt khoát về bên cạnh quê hương và người thân, nơi mà cô ta cực kỳ chán ghét, thậm chí không muốn nhắc tới này.
Cô ta lẻ loi một mình mưu lược ở nước T, làm nền, chỉ vì một ngày kia, khi Diệp Ân Tuấn tới nơi này có thể an toàn vô tư. Bây giờ anh tới thật rồi, nhưng không phải một mình, mà anh còn mang theo vợ của anh.
/2602
|