Trong lòng Phương Nguyên căng thẳng.
Sao Thẩm Hạ Lan lại tới đây vào lúc này?
Chẳng lẽ là vì Trương Vũ?
Nhưng Trương Vũ đã bị đưa tới chỗ em gái rồi, nếu giờ lại đưa Thẩm Hạ Lan tới đó, liệu có ổn lắm không?
Phương Nguyên hơi khó xử.
“Nhiên.”
Phương Nguyên bỏ điện thoại xuống đi ra bên ngoài, rồi khẽ gọi, một cô hầu gái nhanh chóng đi vào.
“Cậu hai, có chuyện gì ạ?”
“Cô mang túi rác này ném vào thùng rác ở cửa Âm Dương đi.”
Nghe Phương Nguyên nói thế, Nhiên hơi ngẩn người.
“Chúng ta cách xa cửa Âm Dương, sao lại tới đó vứt rác ạ?”
Đúng vậy, đây mới là vấn đề.
Vị trí cung điện Phương Nguyên đang ở cách rất xa cửa Âm Dương, cho dù đi vứt rác cũng không thể nào đi tới đó vứt, làm vậy chỉ thêm giấu đầu hở đuôi, khiến người khác sinh nghi.
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên liền nhíu chặt mày.
“Cậu hai, cậu có chuyện gì đúng không?”
“Ừm.”
Nhiên là người mà Tiêu Nguyệt để lại để bảo vệ Phương Nguyên, tất nhiên anh sẽ tin tưởng, hơn nữa lần này anh cũng bó tay, nên nói chuyện của Thẩm Hạ Lan cho Nhiên biết.
Nhiên hơi sửng sốt rồi nói: “Cậu hai, rõ ràng đón người tới chỗ chúng ta là không khách quan, cung điện của chúng ta cách quá xa cửa Âm Dương, dù làm gì cũng sẽ khiến người khác sinh nghi, nhưng nơi đó lại cách khá gần cung điện của thất phu nhân.”
Nhất thời, câu nói này đã nhắc nhở Phương Nguyên.
“Đúng vậy, sắp đến sinh nhật mẹ tôi rồi, tôi bảo tới cung điện của mẹ để tưởng nhớ một lát, cũng chẳng có ai nói gì.”
“Vâng, cậu hai, giờ tôi sẽ đi chuẩn bị.”
Nghe Nhiên nói thế, Phương Nguyên liền gật đầu.
“Cô phải nhớ, tuyệt đối không được để người khác phát hiện ra điều gì.”
“Được.”
Nhiên rời đi, nhưng tim của Phương Nguyên vẫn chưa được thả lỏng.
Ở đây nguy hiểm mai phục khắp nơi, Vu Phong càng từng bước ép sát anh, nếu không phải vì Phương Chính lên tiếng, không được phép gây ra án mạng, thì không biết giờ liệu anh có còn sống hay không?
Giờ Thẩm Hạ Lan lại đột ngột tới đây, Phương Nguyên không biết phải giải quyết thế nào mới ổn, nhưng anh tuyệt đối không được bỏ mặc cô.
Bởi vì cô là người thân duy nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của anh.
Phương Nguyên không thể phớt lờ quan hệ máu mủ này.
Anh thở dài, rồi nhanh chóng đi thay đồ, rời khỏi phòng.
Sao Thẩm Hạ Lan lại tới đây vào lúc này?
Chẳng lẽ là vì Trương Vũ?
Nhưng Trương Vũ đã bị đưa tới chỗ em gái rồi, nếu giờ lại đưa Thẩm Hạ Lan tới đó, liệu có ổn lắm không?
Phương Nguyên hơi khó xử.
“Nhiên.”
Phương Nguyên bỏ điện thoại xuống đi ra bên ngoài, rồi khẽ gọi, một cô hầu gái nhanh chóng đi vào.
“Cậu hai, có chuyện gì ạ?”
“Cô mang túi rác này ném vào thùng rác ở cửa Âm Dương đi.”
Nghe Phương Nguyên nói thế, Nhiên hơi ngẩn người.
“Chúng ta cách xa cửa Âm Dương, sao lại tới đó vứt rác ạ?”
Đúng vậy, đây mới là vấn đề.
Vị trí cung điện Phương Nguyên đang ở cách rất xa cửa Âm Dương, cho dù đi vứt rác cũng không thể nào đi tới đó vứt, làm vậy chỉ thêm giấu đầu hở đuôi, khiến người khác sinh nghi.
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên liền nhíu chặt mày.
“Cậu hai, cậu có chuyện gì đúng không?”
“Ừm.”
Nhiên là người mà Tiêu Nguyệt để lại để bảo vệ Phương Nguyên, tất nhiên anh sẽ tin tưởng, hơn nữa lần này anh cũng bó tay, nên nói chuyện của Thẩm Hạ Lan cho Nhiên biết.
Nhiên hơi sửng sốt rồi nói: “Cậu hai, rõ ràng đón người tới chỗ chúng ta là không khách quan, cung điện của chúng ta cách quá xa cửa Âm Dương, dù làm gì cũng sẽ khiến người khác sinh nghi, nhưng nơi đó lại cách khá gần cung điện của thất phu nhân.”
Nhất thời, câu nói này đã nhắc nhở Phương Nguyên.
“Đúng vậy, sắp đến sinh nhật mẹ tôi rồi, tôi bảo tới cung điện của mẹ để tưởng nhớ một lát, cũng chẳng có ai nói gì.”
“Vâng, cậu hai, giờ tôi sẽ đi chuẩn bị.”
Nghe Nhiên nói thế, Phương Nguyên liền gật đầu.
“Cô phải nhớ, tuyệt đối không được để người khác phát hiện ra điều gì.”
“Được.”
Nhiên rời đi, nhưng tim của Phương Nguyên vẫn chưa được thả lỏng.
Ở đây nguy hiểm mai phục khắp nơi, Vu Phong càng từng bước ép sát anh, nếu không phải vì Phương Chính lên tiếng, không được phép gây ra án mạng, thì không biết giờ liệu anh có còn sống hay không?
Giờ Thẩm Hạ Lan lại đột ngột tới đây, Phương Nguyên không biết phải giải quyết thế nào mới ổn, nhưng anh tuyệt đối không được bỏ mặc cô.
Bởi vì cô là người thân duy nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của anh.
Phương Nguyên không thể phớt lờ quan hệ máu mủ này.
Anh thở dài, rồi nhanh chóng đi thay đồ, rời khỏi phòng.
/2602
|