Làm sao đây?
Tim Thẩm Hạ Lan và Mặc Vân Thanh nhất thời treo lơ lửng.
“Hai người đi trước đi!”
Phương Nguyên đẩy Thẩm Hạ Lan ra.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại hơi cạn lời.
“Tôi phải đi đâu đây?”
Cô đâu quen thuộc nơi này, giờ Phương Nguyên bảo cô đi trước đi, thì cũng phải chỉ cho cô một phương hướng chứ?
Lúc nói thì đối phương đã đi tới trước mặt Phương Nguyên.
“Anh hai? Anh đang đi đâu thế? Hai người sau lưng anh mới chui ra từ trong thùng rác à? Thối chết đi được.”
Người tới là Phương Yến Nhi – lục công chúa của nước T, mẹ cô ta là con gái của một gia tộc nhỏ, ban đầu gia tộc rơi vào khủng hoảng, nên bị người nhà đưa vào để làm cửu phu nhân cho Phương Chính, sau khi sinh ra Phương Yến Nhi thì bị thất sủng, mấy năm nay luôn an phận trong một góc, không làm bạn với bất kỳ ai, Phương Yến Nhi cũng hiếm khi ra ngoài, về cơ bản đều sống như người vô hình.
Phương Nguyên không có ấn tượng gì về cô em gái này, giờ bỗng gặp mặt thì không biết là địch hay bạn, nên anh cứ thấp tha thấp thỏm.
“Em gái định đi đâu thế?”
“Em ra ngoài đi dạo, bão tuyết đã kéo dài ba ngày rồi, mẹ bảo có lẽ bên ngoài cần sự giúp đỡ, nên em định ra ngoài xem thử.”
Giọng nói của Phương Yến Nhi dễ nghe như chim vàng oanh, lúc cười lên trên mặt còn có hai lúm đồng tiền ngọt ngào, khiến người khác nhìn vào hết sức thoải mái.
Nhưng Phương Nguyên biết, đứa bé lớn lên ở trong cung đâu có đơn giản như vậy.
“Vậy em gái mau đi đi!”
Phương Nguyên không muốn nói gì nhiều, mà kéo tay Thẩm Hạ Lan định tiến về phía trước, nhưng bị Phương Yến Nhi ngăn cản.
“Anh hai định tới cung điện của Thất phu nhân à?”
Quả thật hướng này là đi tới cung điện của Tiêu Nguyệt, nên Phương Yến Nhi có thể đoán ra cũng chẳng có gì lạ.
“Em gái có gì thì cứ việc nói thẳng.”
Phương Nguyên biết, giờ nói gì cũng đã muộn, nếu thật sự không được thì anh chỉ có thể…
Nghĩ đến đây, đáy mắt Phương Nguyên thoáng qua tia lạnh lẽo và sát ý.
Tất nhiên Phương Yến Nhi cũng nhìn ra, nên sợ hãi co rúm lại, khẽ nói: “Anh hai, ba đang ở trong cung điện của Thất phu nhân, lúc nãy em đi ngang qua đã nhìn thấy, nếu anh muốn đi tới đó, thì em đề nghị anh hãy giải quyết người ở phía sau trước đã rồi hẵng đi, để khỏi chọc giận ba. Hình như hôm nay tâm trạng ông ấy rất tồi tệ.”
Lời nói này giống như đang nhắc nhở.
Tim Thẩm Hạ Lan và Mặc Vân Thanh nhất thời treo lơ lửng.
“Hai người đi trước đi!”
Phương Nguyên đẩy Thẩm Hạ Lan ra.
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại hơi cạn lời.
“Tôi phải đi đâu đây?”
Cô đâu quen thuộc nơi này, giờ Phương Nguyên bảo cô đi trước đi, thì cũng phải chỉ cho cô một phương hướng chứ?
Lúc nói thì đối phương đã đi tới trước mặt Phương Nguyên.
“Anh hai? Anh đang đi đâu thế? Hai người sau lưng anh mới chui ra từ trong thùng rác à? Thối chết đi được.”
Người tới là Phương Yến Nhi – lục công chúa của nước T, mẹ cô ta là con gái của một gia tộc nhỏ, ban đầu gia tộc rơi vào khủng hoảng, nên bị người nhà đưa vào để làm cửu phu nhân cho Phương Chính, sau khi sinh ra Phương Yến Nhi thì bị thất sủng, mấy năm nay luôn an phận trong một góc, không làm bạn với bất kỳ ai, Phương Yến Nhi cũng hiếm khi ra ngoài, về cơ bản đều sống như người vô hình.
Phương Nguyên không có ấn tượng gì về cô em gái này, giờ bỗng gặp mặt thì không biết là địch hay bạn, nên anh cứ thấp tha thấp thỏm.
“Em gái định đi đâu thế?”
“Em ra ngoài đi dạo, bão tuyết đã kéo dài ba ngày rồi, mẹ bảo có lẽ bên ngoài cần sự giúp đỡ, nên em định ra ngoài xem thử.”
Giọng nói của Phương Yến Nhi dễ nghe như chim vàng oanh, lúc cười lên trên mặt còn có hai lúm đồng tiền ngọt ngào, khiến người khác nhìn vào hết sức thoải mái.
Nhưng Phương Nguyên biết, đứa bé lớn lên ở trong cung đâu có đơn giản như vậy.
“Vậy em gái mau đi đi!”
Phương Nguyên không muốn nói gì nhiều, mà kéo tay Thẩm Hạ Lan định tiến về phía trước, nhưng bị Phương Yến Nhi ngăn cản.
“Anh hai định tới cung điện của Thất phu nhân à?”
Quả thật hướng này là đi tới cung điện của Tiêu Nguyệt, nên Phương Yến Nhi có thể đoán ra cũng chẳng có gì lạ.
“Em gái có gì thì cứ việc nói thẳng.”
Phương Nguyên biết, giờ nói gì cũng đã muộn, nếu thật sự không được thì anh chỉ có thể…
Nghĩ đến đây, đáy mắt Phương Nguyên thoáng qua tia lạnh lẽo và sát ý.
Tất nhiên Phương Yến Nhi cũng nhìn ra, nên sợ hãi co rúm lại, khẽ nói: “Anh hai, ba đang ở trong cung điện của Thất phu nhân, lúc nãy em đi ngang qua đã nhìn thấy, nếu anh muốn đi tới đó, thì em đề nghị anh hãy giải quyết người ở phía sau trước đã rồi hẵng đi, để khỏi chọc giận ba. Hình như hôm nay tâm trạng ông ấy rất tồi tệ.”
Lời nói này giống như đang nhắc nhở.
/2602
|