Diệp Ân Tuấn nói rất chậm, không ai biết bây giờ trong lòng anh đang nghĩ cái gì, nhưng lại làm Thanh Loan đột nhiên hoảng sợ.
Anh đang trách cô!
Thậm chí còn nói thẳng cô hại Thẩm Hạ Lan!
Tuy là cô đã làm như thế thật, nhưng từ khi nào mà cô ở trong lòng Diệp Ân Tuấn đã trở nên xấu xa như thế?
“Anh Diệp, ở trong lòng anh, em là loại người như thế sao?”
“Bây giờ nói những lời này có ý nghĩa gì sao? Hạ Lan mất tích, đây mới là điểm quan trọng!”
Diệp Ân Tuấn vô cùng tự trách.
Anh biết rõ Thanh Loan cố chấp với anh như thế nào, nhưng vẫn cảm thấy Thanh Loan vẫn là Thanh Loan của khi xưa, là do anh quá ngu ngốc.
Nếu Thẩm Hạ Lan có chuyện gì, anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh.
Diệp Ân Tuấn nói xong xoay người đi mất.
“Anh Diệp!”
“Cô ở lại đây đi! Nếu cô không phải thật lòng muốn giúp tôi và Hạ Lan, vậy thì từ bây giờ, bất cứ chuyện gì, bất cứ hành động gì của tôi cũng không liên quan đến cô, kể cả chuyện sống chết của tôi.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nói, lập tức làm hai mắt Thanh Loan tràn ngập nước mắt, lúc này thật lòng muốn khóc.
“Anh Diệp, sao anh lại có thể nói như thế? Em là Thanh Loan của anh mà, em là người Kình Thiên Minh, anh ở chỗ này, sao em có thể mặc kệ sự sống chết của anh? Anh như thế này là muốn để cho em không thể ở lại Kình Thiên Minh nữa hay sao?”
“Không có Kình Thiên Minh, cô vẫn còn nước T Diệp Ân Tuấn nói những lời này làm cơ thể Thanh Loan lạnh băng.
Diệp Ân Tuấn không cần cô sao?
Chỉ bởi vì cô không dẫn Thẩm Hạ Lan về?
Tình cảm biết bao nhiêu năm giữa anh và cô không ngờ lại không thể bằng con nhỏ chả được cái gì kia sao?
Thanh Loan không cam lòng.
“Em không đồng ý! Em chỉ có Kình Thiên Minh, chỉ có anh Diệp, anh không thể không cần em! em không quan tâm, anh không được bỏ rơi em! Anh đã nói sẽ chăm sóc cho em cả đời. Cho dù không thể làm vợ chồng thì anh cũng phải chăm sóc em như một người anh, anh đã nói! Anh không được nuốt lời!”
Thanh Loan đột nhiên ôm Diệp Ân Tuấn, ôm thật chặt.
Cô sợ.
Sợ Diệp Ân Tuấn sẽ thật sự vứt bỏ cô, sợ Diệp Ân Tuấn sẽ không cần cô thật, xóa tên cô ra khỏi Kình Thiên Minh, càng sợ từ nay về sau Diệp Ân Tuấn không bao giờ để ý đến cô nữa.
Diệp Ân Tuấn lại lần lượt bẻ từng ngón tay của Thanh Loan ra, lạnh lùng nói: “Cô có thể tổn thương tôi, cũng có thể giết tôi, nhưng nhất định không được đụng vào cô ấy. Thẩm Hạ Lan là điểm giới hạn của tôi, là vảy ngược của tôi, cho dù là ai đụng đến thì tôi cũng sẽ không bỏ qua. Thanh Loan, tốt nhất là cô thật sự không làm gì cô ấy, nếu không…”
Diệp Ân Tuấn không nói ra câu nói tiếp theo, nhưng lại làm người ta áp lực sợ hãi hơn cả việc nói ra.
Thanh Loan không muốn chấp nhận, càng không thích chấp nhận, cho dù cô đã cố gắng hết sức nhưng vẫn bị Diệp Ân Tuấn hất ra.
Anh đang trách cô!
Thậm chí còn nói thẳng cô hại Thẩm Hạ Lan!
Tuy là cô đã làm như thế thật, nhưng từ khi nào mà cô ở trong lòng Diệp Ân Tuấn đã trở nên xấu xa như thế?
“Anh Diệp, ở trong lòng anh, em là loại người như thế sao?”
“Bây giờ nói những lời này có ý nghĩa gì sao? Hạ Lan mất tích, đây mới là điểm quan trọng!”
Diệp Ân Tuấn vô cùng tự trách.
Anh biết rõ Thanh Loan cố chấp với anh như thế nào, nhưng vẫn cảm thấy Thanh Loan vẫn là Thanh Loan của khi xưa, là do anh quá ngu ngốc.
Nếu Thẩm Hạ Lan có chuyện gì, anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh.
Diệp Ân Tuấn nói xong xoay người đi mất.
“Anh Diệp!”
“Cô ở lại đây đi! Nếu cô không phải thật lòng muốn giúp tôi và Hạ Lan, vậy thì từ bây giờ, bất cứ chuyện gì, bất cứ hành động gì của tôi cũng không liên quan đến cô, kể cả chuyện sống chết của tôi.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên nói, lập tức làm hai mắt Thanh Loan tràn ngập nước mắt, lúc này thật lòng muốn khóc.
“Anh Diệp, sao anh lại có thể nói như thế? Em là Thanh Loan của anh mà, em là người Kình Thiên Minh, anh ở chỗ này, sao em có thể mặc kệ sự sống chết của anh? Anh như thế này là muốn để cho em không thể ở lại Kình Thiên Minh nữa hay sao?”
“Không có Kình Thiên Minh, cô vẫn còn nước T Diệp Ân Tuấn nói những lời này làm cơ thể Thanh Loan lạnh băng.
Diệp Ân Tuấn không cần cô sao?
Chỉ bởi vì cô không dẫn Thẩm Hạ Lan về?
Tình cảm biết bao nhiêu năm giữa anh và cô không ngờ lại không thể bằng con nhỏ chả được cái gì kia sao?
Thanh Loan không cam lòng.
“Em không đồng ý! Em chỉ có Kình Thiên Minh, chỉ có anh Diệp, anh không thể không cần em! em không quan tâm, anh không được bỏ rơi em! Anh đã nói sẽ chăm sóc cho em cả đời. Cho dù không thể làm vợ chồng thì anh cũng phải chăm sóc em như một người anh, anh đã nói! Anh không được nuốt lời!”
Thanh Loan đột nhiên ôm Diệp Ân Tuấn, ôm thật chặt.
Cô sợ.
Sợ Diệp Ân Tuấn sẽ thật sự vứt bỏ cô, sợ Diệp Ân Tuấn sẽ không cần cô thật, xóa tên cô ra khỏi Kình Thiên Minh, càng sợ từ nay về sau Diệp Ân Tuấn không bao giờ để ý đến cô nữa.
Diệp Ân Tuấn lại lần lượt bẻ từng ngón tay của Thanh Loan ra, lạnh lùng nói: “Cô có thể tổn thương tôi, cũng có thể giết tôi, nhưng nhất định không được đụng vào cô ấy. Thẩm Hạ Lan là điểm giới hạn của tôi, là vảy ngược của tôi, cho dù là ai đụng đến thì tôi cũng sẽ không bỏ qua. Thanh Loan, tốt nhất là cô thật sự không làm gì cô ấy, nếu không…”
Diệp Ân Tuấn không nói ra câu nói tiếp theo, nhưng lại làm người ta áp lực sợ hãi hơn cả việc nói ra.
Thanh Loan không muốn chấp nhận, càng không thích chấp nhận, cho dù cô đã cố gắng hết sức nhưng vẫn bị Diệp Ân Tuấn hất ra.
/2602
|