Mặc Vân Thanh nhìn thấy bộ dạng của hai người họ như vậy liền bất giác lên tiếng.
Diệp Ân Tuấn thở dài một tiếng nói: “Anh và cô ta chẳng có gì hết cũng sẽ không có gì đâu.”
“Vậy sao anh lại sợ em ở lại.”
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan mang theo sự trách móc.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn cảm thấy cục diện này thật khó nắm bắt.
“Anh sợ cô tay sẽ làm em tổn thương, sợ em sẽ chịu uất ức.”
“Ai chịu uất ức còn chưa biết đâu đấy.”
Thẩm Hạ Lan lúc này giống như một chiến binh mặc áo giáp thề sẽ bảo vệ hôn nhân, bảo vệ người đàn ông của của mình đến chết, mặc cho Thanh Loan có lợi hại thế nào đi nữa, cô ta có lại đây thì cô cũng không thèm sợ.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cố chấp như vậy, Diệp Ân Tuấn cuối cùng đành phải im lặng.
Ba người đi dọc theo đường mòn đến cung điện của Thanh Loan.
Thấy Diệp Ân Tuấn cùng Thẩm Hạ Lan đi vào bằng con đường này thì sắc mặt của Thanh Loan nhìn đến thay đổi, cùng lúc, cô ta nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, phát hiện Diệp Ân Tuấn cũng đang nhìn mình, cặp mắt xếch đẹp ấy lóe ra một tia thất vọng cùng tức giận, Thanh Loan liền thấy rầu rĩ.
Rốt cuộc là ai chỉ cho họ con đường này.
Như vậy chẳng khác nào bán đứng cô ta.
Nhưng sau đó Thanh Loan vẫn không hé răng một lời mà chỉ nhìn thẳng vào Thẩm Hạ Lan.
Quả nhiên là yêu mị.
Thanh Loan thầm đánh giá trong lòng chứ không để lộ ra mặt.
Cao thủ đây rồi.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Thẩm Hạ Lan, cô đã từng tưởng tượng ra rất nhiều dáng vẻ của Thanh Loan chỉ không ngờ người phụ nữ này lại đẹp như vậy, lạnh lùng cô độc như hàn mai trên núi cao đang nở rộ trong gió khiến người khác không sao ngó lơ được vẻ đẹp của cô ta.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất áp lực trước vẻ ngoài này của người phụ nữ đang thầm thương trộm nhớ chồng mình.
Diệp Ân Tuấn cũng có thể cảm nhận được yếu tố bất an trong không khí nên tằng hắng một tiếng rồi nói: “Đây là vợ của anh Thẩm Hạ Lan. Hạ Lan, đây là cô em gái mà anh đã nói với em Thanh Loan.”
Thẩm Hạ Lan chủ động cười và đưa tay ra với Thanh Loan.
“Chào em Thanh Loan, trong khoảng thời gian này phiền em chiếu cố nhiều nhé.”
“Làm gì có.”
Thanh Loan bắt tay Thẩm Hạ Lan nhưng lại âm thầm siết mạnh, không lộ chút sắc thái nào trên mặt.
Cuộc tranh giành giữa hai người thoạt nhìn thì đã bắt đầu, lúc này cảm thấy sự khiêu khích của Thanh Loan, Thẩm Hạ Lan mỉm cười rồi cũng âm thầm siết chặt tay.
Một người thì mắt lóe lên tia chớp kẻ thì mắt tóe lửa, Thanh Loan đột nhiên buông lỏng tay. Nhìn sơ qua thì mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng Thẩm Hạ Lan thu sức lại thì thân mình mất tự chủ lảo đảo tiến về phía trước, đột nhiên đúng lúc này có một đôi cánh tay cường tráng ôm lấy eo cô và một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.
“Đói bụng rồi phải không? Anh thấy em đứng không vững nữa rồi.”
Diệp Ân Tuấn thở dài một tiếng nói: “Anh và cô ta chẳng có gì hết cũng sẽ không có gì đâu.”
“Vậy sao anh lại sợ em ở lại.”
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan mang theo sự trách móc.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn cảm thấy cục diện này thật khó nắm bắt.
“Anh sợ cô tay sẽ làm em tổn thương, sợ em sẽ chịu uất ức.”
“Ai chịu uất ức còn chưa biết đâu đấy.”
Thẩm Hạ Lan lúc này giống như một chiến binh mặc áo giáp thề sẽ bảo vệ hôn nhân, bảo vệ người đàn ông của của mình đến chết, mặc cho Thanh Loan có lợi hại thế nào đi nữa, cô ta có lại đây thì cô cũng không thèm sợ.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cố chấp như vậy, Diệp Ân Tuấn cuối cùng đành phải im lặng.
Ba người đi dọc theo đường mòn đến cung điện của Thanh Loan.
Thấy Diệp Ân Tuấn cùng Thẩm Hạ Lan đi vào bằng con đường này thì sắc mặt của Thanh Loan nhìn đến thay đổi, cùng lúc, cô ta nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, phát hiện Diệp Ân Tuấn cũng đang nhìn mình, cặp mắt xếch đẹp ấy lóe ra một tia thất vọng cùng tức giận, Thanh Loan liền thấy rầu rĩ.
Rốt cuộc là ai chỉ cho họ con đường này.
Như vậy chẳng khác nào bán đứng cô ta.
Nhưng sau đó Thanh Loan vẫn không hé răng một lời mà chỉ nhìn thẳng vào Thẩm Hạ Lan.
Quả nhiên là yêu mị.
Thanh Loan thầm đánh giá trong lòng chứ không để lộ ra mặt.
Cao thủ đây rồi.
Đó là ấn tượng đầu tiên của Thẩm Hạ Lan, cô đã từng tưởng tượng ra rất nhiều dáng vẻ của Thanh Loan chỉ không ngờ người phụ nữ này lại đẹp như vậy, lạnh lùng cô độc như hàn mai trên núi cao đang nở rộ trong gió khiến người khác không sao ngó lơ được vẻ đẹp của cô ta.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất áp lực trước vẻ ngoài này của người phụ nữ đang thầm thương trộm nhớ chồng mình.
Diệp Ân Tuấn cũng có thể cảm nhận được yếu tố bất an trong không khí nên tằng hắng một tiếng rồi nói: “Đây là vợ của anh Thẩm Hạ Lan. Hạ Lan, đây là cô em gái mà anh đã nói với em Thanh Loan.”
Thẩm Hạ Lan chủ động cười và đưa tay ra với Thanh Loan.
“Chào em Thanh Loan, trong khoảng thời gian này phiền em chiếu cố nhiều nhé.”
“Làm gì có.”
Thanh Loan bắt tay Thẩm Hạ Lan nhưng lại âm thầm siết mạnh, không lộ chút sắc thái nào trên mặt.
Cuộc tranh giành giữa hai người thoạt nhìn thì đã bắt đầu, lúc này cảm thấy sự khiêu khích của Thanh Loan, Thẩm Hạ Lan mỉm cười rồi cũng âm thầm siết chặt tay.
Một người thì mắt lóe lên tia chớp kẻ thì mắt tóe lửa, Thanh Loan đột nhiên buông lỏng tay. Nhìn sơ qua thì mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng Thẩm Hạ Lan thu sức lại thì thân mình mất tự chủ lảo đảo tiến về phía trước, đột nhiên đúng lúc này có một đôi cánh tay cường tráng ôm lấy eo cô và một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.
“Đói bụng rồi phải không? Anh thấy em đứng không vững nữa rồi.”
/2602
|