“Thanh Loan! Nhiều năm như vậy mà cô vẫn không gạt bỏ cái suy nghĩ cố chấp của mình sao? Trái tim tôi rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được một người là Thẩm Hạ Lan, nếu cô ấy thật sự xảy ra chuyện thì tôi sẽ áy náy, đau lòng, tự trách cả đời, cũng sẽ không bao giờ vì người khác mà thay đổi điều gì. Hôm nay tôi không ngại nói thật với cô, là tôi thích Thẩm Hạ Lan trước. Khi đó cô ấy bị người ta tính kế ở bữa tiệc, chính vì người đó là cô ấy nên tôi mới uống cạn ly rượu kia, sau đó cưới cô ấy. Nhưng kết hôn rồi tôi lại bận rộn, cảm thấy mình đã có được cô ấy rồi, thế nên luôn không quan tâm đến cô ấy, vì vậy mới khiến cô ấy bị hại, đưa con của tôi rời khỏi quê hương. Chúng tôi chia cách năm năm, tôi sẽ không cho phép chuyện năm năm trước lặp lại lần nữa. Nếu người hại cô ấy là cô, có thể tôi không làm gì cô cả, nhưng cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho cô.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì xoay người rời đi.
Anh đã nói xong những gì cần nói, phần còn lại phải xem Thanh Loan làm thế nào, anh tin cô ta sẽ hiểu.
Thanh Loan cảm giác cả người như rơi xuống hầm băng, lạnh toát từ trong tim cho đến tận bên ngoài.
Cô ta luôn cho rằng Thẩm Hạ Lan là người phụ nữ leo lên giường Diệp Ân Tuấn, không ngờ lại là anh Diệp rung động trước.
Hóa ra là vì Thẩm Hạ Lan, tất cả đều không phải sai lầm, thậm chí còn bằng lòng đâm lao theo lao, hứa hẹn bằng cả cuộc đời mình. Vậy kiên trì và chờ đợi bao năm qua của cô ta là gì đây?
Thanh Loan đột nhiên bật cười.
Cười một hồi rồi bật khóc.
Cô ta cảm thấy bản thân ngốc quá, cũng lần đầu tiên phát hiện Diệp Ân Tuấn tàn nhẫn biết bao.
Nếu có thể làm người phụ nữ trong lòng Diệp Ân Tuấn, tất nhiên sẽ được yêu chiều đủ điều, nhưng cô ta không phải người đó, thế nên sau khi nhận ra sự tàn nhẫn của Diệp Ân Tuấn mới buồn đến thế.
Suy cho cùng, ân nhân cứu mạng cũng chẳng bằng lấy trái tim đền đáp.
Anh nói Thẩm Hạ Lan là giới hạn của anh, vậy giới hạn của Thanh Loan cô ta ở đâu?
Vì một chấp niệm sáo rỗng mà cô ta vứt bỏ đi sự tốt bụng và lương tri của mình, cô ta cũng cảm thấy mình thay đổi, không còn nhận ra bản thân nữa.
Thanh Loan ôm mình khóc không kiềm lại được, nhưng lại rất nhỏ tiếng, sợ người khác biết được.
Cô ta biết, đời này cô ta không còn khả năng ở bên Diệp Ân Tuấn nữa.
Trước đây Diệp Ân Tuấn sẽ không bao giờ vì chút chuyện giữa phụ nữ mà một mình đến tìm cô ta, không phải trước đây chưa từng xử lý bóng hồng bên cạnh Diệp Ân Tuấn, nhưng anh đều chẳng đoái hoài, để mặc cô ta giày vò, cô ta cho rằng cuối cùng cô ta sẽ trở thành người phụ nữ kề vai bên anh, cô ta cho rằng đó là sự ngầm đồng ý và thừa nhận Diệp Ân Tuấn dành cho cô ta.
Đó chẳng qua là ảo tưởng và phỏng đoán của cô ta, Diệp Ân Tuấn chưa từng dể ý, một khi anh để ý, cho dù là một chi tiết nhỏ thôi thì anh cũng có thể quan sát tỉ mỉ, khiến anh một mình đến tìm cô ta.
Đây là khác biệt giữa yêu và không yêu sao?
Thì ra bị người mình yêu sâu đậm từ chối là chuyện lúng túng, khó chịu và đau lòng đến thế.
Thanh Loan ghen tị, không cam tâm, nhưng giờ đây cô ta vẫn giữ được một chút lý trí.
Diệp Ân Tuấn năm lần bảy lượt cảnh cáo cô ta, Thẩm Hạ Lan là giới hạn của anh, cũng có nghĩa là không phải anh không biết chuyện ở cổng Âm Dương mà anh biết tất cả!
Sau khi biết được suy đoán này, Thanh Loan bỗng ngẩn ra, sau đó cảm thấy mình như một thằng hề, trở nên vô cùng khó coi.
Khóc một trận xong, cô ta lau nước mắt, gọi Thúy tới.
Diệp Ân Tuấn nói xong thì xoay người rời đi.
Anh đã nói xong những gì cần nói, phần còn lại phải xem Thanh Loan làm thế nào, anh tin cô ta sẽ hiểu.
Thanh Loan cảm giác cả người như rơi xuống hầm băng, lạnh toát từ trong tim cho đến tận bên ngoài.
Cô ta luôn cho rằng Thẩm Hạ Lan là người phụ nữ leo lên giường Diệp Ân Tuấn, không ngờ lại là anh Diệp rung động trước.
Hóa ra là vì Thẩm Hạ Lan, tất cả đều không phải sai lầm, thậm chí còn bằng lòng đâm lao theo lao, hứa hẹn bằng cả cuộc đời mình. Vậy kiên trì và chờ đợi bao năm qua của cô ta là gì đây?
Thanh Loan đột nhiên bật cười.
Cười một hồi rồi bật khóc.
Cô ta cảm thấy bản thân ngốc quá, cũng lần đầu tiên phát hiện Diệp Ân Tuấn tàn nhẫn biết bao.
Nếu có thể làm người phụ nữ trong lòng Diệp Ân Tuấn, tất nhiên sẽ được yêu chiều đủ điều, nhưng cô ta không phải người đó, thế nên sau khi nhận ra sự tàn nhẫn của Diệp Ân Tuấn mới buồn đến thế.
Suy cho cùng, ân nhân cứu mạng cũng chẳng bằng lấy trái tim đền đáp.
Anh nói Thẩm Hạ Lan là giới hạn của anh, vậy giới hạn của Thanh Loan cô ta ở đâu?
Vì một chấp niệm sáo rỗng mà cô ta vứt bỏ đi sự tốt bụng và lương tri của mình, cô ta cũng cảm thấy mình thay đổi, không còn nhận ra bản thân nữa.
Thanh Loan ôm mình khóc không kiềm lại được, nhưng lại rất nhỏ tiếng, sợ người khác biết được.
Cô ta biết, đời này cô ta không còn khả năng ở bên Diệp Ân Tuấn nữa.
Trước đây Diệp Ân Tuấn sẽ không bao giờ vì chút chuyện giữa phụ nữ mà một mình đến tìm cô ta, không phải trước đây chưa từng xử lý bóng hồng bên cạnh Diệp Ân Tuấn, nhưng anh đều chẳng đoái hoài, để mặc cô ta giày vò, cô ta cho rằng cuối cùng cô ta sẽ trở thành người phụ nữ kề vai bên anh, cô ta cho rằng đó là sự ngầm đồng ý và thừa nhận Diệp Ân Tuấn dành cho cô ta.
Đó chẳng qua là ảo tưởng và phỏng đoán của cô ta, Diệp Ân Tuấn chưa từng dể ý, một khi anh để ý, cho dù là một chi tiết nhỏ thôi thì anh cũng có thể quan sát tỉ mỉ, khiến anh một mình đến tìm cô ta.
Đây là khác biệt giữa yêu và không yêu sao?
Thì ra bị người mình yêu sâu đậm từ chối là chuyện lúng túng, khó chịu và đau lòng đến thế.
Thanh Loan ghen tị, không cam tâm, nhưng giờ đây cô ta vẫn giữ được một chút lý trí.
Diệp Ân Tuấn năm lần bảy lượt cảnh cáo cô ta, Thẩm Hạ Lan là giới hạn của anh, cũng có nghĩa là không phải anh không biết chuyện ở cổng Âm Dương mà anh biết tất cả!
Sau khi biết được suy đoán này, Thanh Loan bỗng ngẩn ra, sau đó cảm thấy mình như một thằng hề, trở nên vô cùng khó coi.
Khóc một trận xong, cô ta lau nước mắt, gọi Thúy tới.
/2602
|