Diệp Ân Tuấn nhìn Dư Khinh Hồng và Mike, rồi xoay người rời đi.
Mike thở dài, nhìn trong lòng mình, chính là Dư Khinh Hồng đang hôn mê, nói nhỏ với người bên cạnh: “Đi dẹp toàn bộ camera theo dõi ở khu vực xung quanh. Sự việc vừa rồi tuyệt đối không được để bại lộ dù chỉ nửa chữ.”
“Vâng.”
Người bên cạnh nhanh chóng đi làm việc ngay.
Mike nhìn thấy sóng biển như đóa hoa đang nở rộ, đôi mắt nheo lại.
Một thế hệ y sĩ tài giỏi vừa ngã xuống.
Đối với người khác có lẽ chuyện này thật đáng tiếc, nhưng chọc tới Diệp Ân Tuấn, kết quả như vậy hẳn cô ta đã đoán được.
Diệp Ân Tuấn lại phát sốt, nhưng anh cũng không quan tâm lắm.
Tống Đình nhìn sắc mặt anh đang đỏ bừng, lo lắng nói: “Tổng giám đốc Diệp, cậu làm như vậy là không được đâu, nếu mợ thấy được sẽ đau lòng đó.”
“Thế sao? Nếu vậy tại sao cô ấy không xuất hiện trước mặt tôi, mắng tôi? Bây giờ cô ấy đang ở đâu chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh mắt hơi ngây dại.
Tống Đình biết trong lòng anh đang rất khó chịu, bèn hạ giọng nói: “Tổng giám đốc Diệp, mợ phúc lớn mệnh lớn, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Trận hỏa hoạn lớn năm năm trước, ai cũng tưởng hóa thành tro cốt, nhưng không phải mợ lại xuất hiện trở về sao? Lần này chúng ta không tìm thấy thi thể của mợ, nói không chừng mợ đã thoát nạn, chẳng qua bây giờ chưa có cách liên hệ với chúng ta thôi. Tổng giám đốc Diệp, cậu phải bảo vệ sức khỏe thì mới có cơ hội đoàn tụ với mợ. Bộ dạng của cậu hiện tại, lỡ để lại mầm bệnh, mợ đau lòng đã đành, còn cô chủ Nghê Nghê thì phải làm sao đây? Đừng quên, cô Nghê Nghê còn chờ cậu để phẫu thuật. Cô ấy còn nhỏ như vậy, còn không biết mẹ đã không còn, nếu lại mất cha, cậu bảo cô ấy phải làm sao?”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn sáng lên, dường như lời nói đã lọt tai Diệp Ân Tuấn.
Anh đảo mắt, nhìn Tống Đình nói: “Hiện tại tôi cảm thấy khó chịu như thế nào cậu có biết không? Làm một người đàn ông mà ngay cả người phụ nữ của mình tôi cũng không bảo vệ được, tôi còn có thể làm được cái gì đây?”
“Cậu còn có nhiều việc cần làm, chuyện này do Đường Trình Siêu làm, nếu Đường Trình Siêu còn sống, Tổng giám đốc Diệp, hãy để Đường Trình Siêu trả giá cho những chuyện đã làm với mợ.”
“Đúng! Cậu nói đúng lắm!”
Diệp Ân Tuấn giống như tìm thấy hướng đi của mình, giống như sống lại lần nữa.
“Những người bên cung cấp đã nói gì vậy?”
Tống Đình lắc đầu nói: “Bọn họ không chịu nói, có lẽ biết thế lực của nhà họ Đường ở Nước Mỹ nên không dám nói.”
“Nếu vậy bắt giữ vợ con của bọn họ, nếu còn không chịu nói, cậu biết nên làm như thế nào rồi đấy.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn lạnh lùng không chút hơi ấm.
Tống Đình ngây dại.
“Tổng giám đốc Diệp, ý của cậu là dùng vợ con để uy hiếp bọn họ? Cái này không tốt đâu nha?”
“Có gì là không tốt? Cậu cảm thấy tôi rất tàn nhẫn phải không? Không phải bọn họ cũng tàn nhẫn với tôi sao? Đất đai ở Nước Mỹ này tôi không có hứng thú, chẳng qua là bọn họ quá khinh người, tôi phải giẫm nát nhà họ Đường dưới chân. Nếu không phải tại bọn họ, Hạ Lan của tôi làm sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Bây giờ Hạ Lan của tôi mất rồi, nếu bọn họ còn muốn giữ mình, tốt nhất bọn họ nên nhận thức rõ, bằng không tôi sẽ không ngại đổ máu khi có sự kiện phát sinh đâu.”
Lúc này Diệp Ân Tuấn hoàn toàn giống như ma quỷ, đã không còn gì trói buộc, giống như muốn đem toàn bộ thế giới này xuống địa ngục làm bạn với Thẩm Hạ Lan.
Điều này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi Diệp Ân Tuấn.
Tống Đình khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Về tới bệnh viện, Diệp Ân Tuấn hiếm khi chịu phối hợp với bác sĩ điều trị.
Khi Mike biết chuyện này, thở dài nhẹ nhõm.
Cũng may cuối cùng anh cũng chịu phối hợp.
Dư Khinh Hồng được Mike đưa về biệt thự.
Cô ta gặp ác mộng.
Trong mơ, Diệp Ân Tuấn bóp cổ cô ta bắt cô ta trả mạng cho Thẩm Hạ Lan, mà cách đó không xa Thẩm Hạ Lan máu tươi đầm đìa, nhắm thẳng vào cô ta đánh tới tấp.
“Á! Không được! Tránh ra!”
Dư Khinh Hồng sợ hãi kêu lên, ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh toát ra khiến lưng đầm đìa ướt lạnh.
“Tỉnh rồi hả?”
Mike không bật đèn, ngồi ở trong phòng, đột nhiên lên tiếng khiến Dư Khinh Hồng hoảng sợ.
“Mike, tại sao anh không bật đèn lên?”
“Bật đèn làm cái gì? Con tim đen tối, có bật đèn thì ánh sáng cũng không chiếu tới.”
Mike thản nhiên nói, không biểu lộ vui hay giận, nhưng Dư Khinh Hồng vẫn biết Mike đang tức giận.
Cô ta hơi hoảng hốt.
“Mike, có phải anh cũng nghĩ tôi làm sai? Tôi thật sự không có ác ý, tôi chỉ là giúp Đường Trình Siêu đưa cô ấy đi, tôi chỉ là không muốn cô ấy xuất hiện cùng Diệp Ân Tuấn trước mặt tôi mà thôi.”
Dư Khinh Hồng vừa nói xong, Mike đứng dậy, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt cô ta, buộc Dư Khinh Hồng vào thành giường.
“Cô thật sự yêu Diệp Ân Tuấn sao? Hay là vì mới mẻ, thấy anh ấy không phản ứng, không để cô vào mắt, cho nên cô bứt rứt trong lòng, phải cướp anh ấy từ bên người Thẩm Hạ Lan sang mình thì cô mới thấy thoải mái?”
Khuôn mặt của Mike đột nhiên to lên bất thường khiến Dư Khinh Hồng sợ tới mức tim nhảy loạn xạ.
“Mike, anh làm gì vậy? Anh thả tôi ra.”
“Trả lời tôi đi!”
Đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Mike lớn tiếng với Dư Khinh Hồng, thật sự khiến Dư Khinh Hồng vô cùng sợ hãi.
“Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi thấy anh ấy rất đẹp trai, anh ấy rất hấp dẫn, nhưng tại sao anh ấy lại đối Thẩm Hạ Lan tốt như vậy? Tôi cũng muốn có một người đàn ông đối tốt với tôi như vậy, tôi chỉ là muốn lấy những gì tôi cần, tôi sai sao?”
Dư Khinh Hồng khóc rống lên.
Mike cười lạnh nói: “Cô đúng là có phúc mà không biết hưởng phải không? Cô muốn tìm người đối tốt với cô, vậy tôi không tốt sao? Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô không vui, tôi đều có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện chỉ để quan tâm đến cô. Chỉ cần cô mở miệng, ngay cả hái sao trên trời xuống tôi cũng không ngại, tại sao cô không đáp trả tôi? Tôi có gì thua kém so với Diệp Tử? Dư Khinh Hồng, cô không có trái tim sao? Cô gạt bỏ người đàn ông thuộc về mình, nhưng lại đi cướp người đàn ông của người khác. Thẩm Hạ Lan và Diệp Tử vốn là vợ chồng, cô dựa vào cái gì vừa mắt người ta mà không vừa mắt tôi? Vì cái gì hả?”
Dư Khinh Hồng ngây người.
“Anh nói cái gì vậy? Cái gì mà kêu người đàn ông thuộc về tôi? Tôi chỉ coi anh là anh trai thôi!”
“Anh trai? Nhưng tôi không coi cô là em gái! Người mà cô gọi là anh trai có thể cùng cô lên giường sao?”
Lời nói của Mike khiến cho đôi mắt của Dư Khinh Hồng đỏ lên.
“Đó là chuyện ngoài ý muốn, tôi nói rồi, lần đó không tính.”
“Ngủ với tôi, rồi lại xuống tay với người đàn ông của chị gái, Dư Khinh Hồng, tôi thật sự chiều hư cô rồi. Xem ra cô nên biết, sau khi ngủ với Mike tôi đây, cô là người phụ nữ của tôi, muốn làm em gái tôi hả, đợi kiếp sau đi.”
“Anh muốn làm gì vậy?”
Dư Khinh Hồng đột nhiên luống cuống.
Đôi mắt của Mike đã đỏ lên, giọng nói khàn khàn: “Tôi muốn làm gì hả? Tôi muốn làm chuyện ấy với cô!”
Nói xong anh ta bổ nhào vào Dư Khinh Hồng.
“Không được! Mike, anh đứng lên đi! Anh đứng lên ngay!”
Dư Khinh Hồng giãy dụa, nhưng không chống lại được Mike, lát sau quần áo của cô ta đã bị Mike xé nát.
Lúc này Mike giống như là một con dã thú, nghĩ đến chuyện Dư Khinh Hồng vì Diệp Ân Tuấn mới nhắm vào Thẩm Hạ Lan, Mike muốn chém ngàn nhát đao vào người phụ nữ không biết tốt xấu trước mặt.
Nhưng anh lại không thể ra tay, cũng không thể bỏ qua, chỉ có thể khiến cho cô chết dưới thân anh.
Dư Khinh Hồng gào khóc thảm thiết, cầu xin tha thứ, đẩy ra, nhưng vẫn bị Mike tấn công.
Cô không còn sức lực để mà khóc, Mike thật sự nghiêm túc.
Cô vừa phẫu thuật thẫm mỹ không lâu, trên mặt còn có băng gạc, nhưng bây giờ lại biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, là do Mike gây ra.
Phải chăng vẫn chưa thể xuống tay?
Nếu không tại sao Mike lại không bật đèn lên?
Đây là câu hỏi mà Dư Khinh Hồng suy nghĩ trước khi ngất đi, nhưng không có trả lời cho cô biết.
Cuối cùng cô đã ngất đi trước sự mạnh bạo của Mike.
Sau khi làm xong, Mike nhìn Dư Khinh Hồng đã ngất đi, ánh mắt anh ta rối bời, dọn dẹp sạch sẽ chỗ Dư Khinh Hồng rồi mới đi ra ngoài.
“Kể từ bây giờ, không được để Dư Khinh Hồng bước chân ra khỏi gian phòng này nửa bước, nếu không các anh cút hết cho tôi.”
Giọng nói của Mike cực kỳ lạnh lùng khiến cho mọi người sợ hãi.
Nháy mắt trước cửa phòng ngủ có bốn vệ sĩ, trước sau biệt thự đều có vô số bảo vệ.
Mike lại nhìn lướt qua Dư Khinh Hồng, lúc này mới nhấc chân đi khỏi biệt thự.
Chỉ cần cô không xuất hiện, chỉ cần cô ở trong biệt thự của mình, hẳn là Diệp Tử sẽ bỏ qua cô đúng không?
Mike không dám xác định, nhưng có thể nhìn ra Diệp Ân Tuấn đối với anh ta có chút tình cảm anh em.
Rời khỏi biệt thự, Mike đi thẳng đến bệnh viện.
Vốn nghĩ rằng Diệp Ân Tuấn sẽ ở bệnh viện nghỉ ngơi, không ngờ rằng Diệp Ân Tuấn không ở đó.
Mike khẽ nhíu mày, hỏi thăm bác sĩ mới biết, lúc trời chạng vạng, Diệp Ân Tuấn đã đi ra ngoài.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Mike mở máy tìm kiếm tin tức, nhưng trên di động cũng không có tin tức gì đáng giá.
Phía bên này, Diệp Ân Tuấn trở về chi nhánh của nhà họ Diệp ở Nước Mỹ và bắt đầu hoạt động, khiến cho giá cổ phiếu của Tập đoàn Đường Thị chỉ trong một buổi chiều đã giảm mạnh, cả thị trường chứng khoán bắt đầu biến động.
Đường Trình Siêu nhận được điện thoại của bà cụ Đường, anh ta vẫn chưa tỉnh rượu.
“Ai đó?”
Nghe thấy giọng nói say xỉn của Đường Trình Siêu, bà cụ Đường nổi giận.
“Đường Trình Siêu, cháu còn mượn rượu tiêu sầu gì nữa hả? Cháu còn không mau mở máy tính lên đi, nhìn xem, cổ phiếu của Tập đoàn Đường Thị chúng ta sắp rớt giá rồi!”
Đường Trình Siêu đột nhiên lảo đảo, cũng đã tỉnh rượu một chút.
Anh ta nhanh chóng mở máy tính lên, nhìn thấy cổ phiếu của Tập đoàn Đường Thị tụt thẳng xuống, suýt chút nữa té ghế.
“Sao lại thế này? Đây là chuyện gì vậy?”
Lời nói của Đường Trình Siêu khiến cho bà cụ Đường muốn khóc.
“Ta cũng muốn biết tại sao lại như thế này, cháu hãy hỏi ngay công ty chứng khoán, nhanh lên nhé. Nếu không phiên giao dịch ngày mai bắt đầu sẽ không kịp nữa đâu.”
Nghe bà cụ Đường nói vậy, Đường Trình Siêu vội gọi điện thoại ngay cho công ty chứng khoán, nhưng đầu dây bên kia luôn bận, căn bản là không gọi được.
Tình huống này xưa nay chưa từng xảy ra.
Nhìn thấy lượng giao dịch không ngừng trên máy tính, Đường Trình Siêu hoàn toàn bối rối.
Anh ta nắm lấy áo khoác của mình, không để ý đến mùi rượu trên cơ thể, nhanh chóng lái xe đến công ty chứng khoán.
Vốn dĩ đã đến giờ tan tầm của công ty chứng khoán, nhưng lúc này lại đèn đuốc sáng trưng, người ra vào liên tục, có vẻ đặc biệt bận rộn.
Đường Trình Siêu nhanh chóng đi tới lầu hai, vừa hay lại gặp Diệp Ân Tuấn ở đây.
Diệp Ân Tuấn khi nhìn thấy anh ta, khóe môi hơi cong lên lạnh lùng, nháy mắt khiến cho Đường Trình Siêu tưởng như rớt vào hầm băng.
Mike thở dài, nhìn trong lòng mình, chính là Dư Khinh Hồng đang hôn mê, nói nhỏ với người bên cạnh: “Đi dẹp toàn bộ camera theo dõi ở khu vực xung quanh. Sự việc vừa rồi tuyệt đối không được để bại lộ dù chỉ nửa chữ.”
“Vâng.”
Người bên cạnh nhanh chóng đi làm việc ngay.
Mike nhìn thấy sóng biển như đóa hoa đang nở rộ, đôi mắt nheo lại.
Một thế hệ y sĩ tài giỏi vừa ngã xuống.
Đối với người khác có lẽ chuyện này thật đáng tiếc, nhưng chọc tới Diệp Ân Tuấn, kết quả như vậy hẳn cô ta đã đoán được.
Diệp Ân Tuấn lại phát sốt, nhưng anh cũng không quan tâm lắm.
Tống Đình nhìn sắc mặt anh đang đỏ bừng, lo lắng nói: “Tổng giám đốc Diệp, cậu làm như vậy là không được đâu, nếu mợ thấy được sẽ đau lòng đó.”
“Thế sao? Nếu vậy tại sao cô ấy không xuất hiện trước mặt tôi, mắng tôi? Bây giờ cô ấy đang ở đâu chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh mắt hơi ngây dại.
Tống Đình biết trong lòng anh đang rất khó chịu, bèn hạ giọng nói: “Tổng giám đốc Diệp, mợ phúc lớn mệnh lớn, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Trận hỏa hoạn lớn năm năm trước, ai cũng tưởng hóa thành tro cốt, nhưng không phải mợ lại xuất hiện trở về sao? Lần này chúng ta không tìm thấy thi thể của mợ, nói không chừng mợ đã thoát nạn, chẳng qua bây giờ chưa có cách liên hệ với chúng ta thôi. Tổng giám đốc Diệp, cậu phải bảo vệ sức khỏe thì mới có cơ hội đoàn tụ với mợ. Bộ dạng của cậu hiện tại, lỡ để lại mầm bệnh, mợ đau lòng đã đành, còn cô chủ Nghê Nghê thì phải làm sao đây? Đừng quên, cô Nghê Nghê còn chờ cậu để phẫu thuật. Cô ấy còn nhỏ như vậy, còn không biết mẹ đã không còn, nếu lại mất cha, cậu bảo cô ấy phải làm sao?”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn sáng lên, dường như lời nói đã lọt tai Diệp Ân Tuấn.
Anh đảo mắt, nhìn Tống Đình nói: “Hiện tại tôi cảm thấy khó chịu như thế nào cậu có biết không? Làm một người đàn ông mà ngay cả người phụ nữ của mình tôi cũng không bảo vệ được, tôi còn có thể làm được cái gì đây?”
“Cậu còn có nhiều việc cần làm, chuyện này do Đường Trình Siêu làm, nếu Đường Trình Siêu còn sống, Tổng giám đốc Diệp, hãy để Đường Trình Siêu trả giá cho những chuyện đã làm với mợ.”
“Đúng! Cậu nói đúng lắm!”
Diệp Ân Tuấn giống như tìm thấy hướng đi của mình, giống như sống lại lần nữa.
“Những người bên cung cấp đã nói gì vậy?”
Tống Đình lắc đầu nói: “Bọn họ không chịu nói, có lẽ biết thế lực của nhà họ Đường ở Nước Mỹ nên không dám nói.”
“Nếu vậy bắt giữ vợ con của bọn họ, nếu còn không chịu nói, cậu biết nên làm như thế nào rồi đấy.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn lạnh lùng không chút hơi ấm.
Tống Đình ngây dại.
“Tổng giám đốc Diệp, ý của cậu là dùng vợ con để uy hiếp bọn họ? Cái này không tốt đâu nha?”
“Có gì là không tốt? Cậu cảm thấy tôi rất tàn nhẫn phải không? Không phải bọn họ cũng tàn nhẫn với tôi sao? Đất đai ở Nước Mỹ này tôi không có hứng thú, chẳng qua là bọn họ quá khinh người, tôi phải giẫm nát nhà họ Đường dưới chân. Nếu không phải tại bọn họ, Hạ Lan của tôi làm sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Bây giờ Hạ Lan của tôi mất rồi, nếu bọn họ còn muốn giữ mình, tốt nhất bọn họ nên nhận thức rõ, bằng không tôi sẽ không ngại đổ máu khi có sự kiện phát sinh đâu.”
Lúc này Diệp Ân Tuấn hoàn toàn giống như ma quỷ, đã không còn gì trói buộc, giống như muốn đem toàn bộ thế giới này xuống địa ngục làm bạn với Thẩm Hạ Lan.
Điều này khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi Diệp Ân Tuấn.
Tống Đình khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Về tới bệnh viện, Diệp Ân Tuấn hiếm khi chịu phối hợp với bác sĩ điều trị.
Khi Mike biết chuyện này, thở dài nhẹ nhõm.
Cũng may cuối cùng anh cũng chịu phối hợp.
Dư Khinh Hồng được Mike đưa về biệt thự.
Cô ta gặp ác mộng.
Trong mơ, Diệp Ân Tuấn bóp cổ cô ta bắt cô ta trả mạng cho Thẩm Hạ Lan, mà cách đó không xa Thẩm Hạ Lan máu tươi đầm đìa, nhắm thẳng vào cô ta đánh tới tấp.
“Á! Không được! Tránh ra!”
Dư Khinh Hồng sợ hãi kêu lên, ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh toát ra khiến lưng đầm đìa ướt lạnh.
“Tỉnh rồi hả?”
Mike không bật đèn, ngồi ở trong phòng, đột nhiên lên tiếng khiến Dư Khinh Hồng hoảng sợ.
“Mike, tại sao anh không bật đèn lên?”
“Bật đèn làm cái gì? Con tim đen tối, có bật đèn thì ánh sáng cũng không chiếu tới.”
Mike thản nhiên nói, không biểu lộ vui hay giận, nhưng Dư Khinh Hồng vẫn biết Mike đang tức giận.
Cô ta hơi hoảng hốt.
“Mike, có phải anh cũng nghĩ tôi làm sai? Tôi thật sự không có ác ý, tôi chỉ là giúp Đường Trình Siêu đưa cô ấy đi, tôi chỉ là không muốn cô ấy xuất hiện cùng Diệp Ân Tuấn trước mặt tôi mà thôi.”
Dư Khinh Hồng vừa nói xong, Mike đứng dậy, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt cô ta, buộc Dư Khinh Hồng vào thành giường.
“Cô thật sự yêu Diệp Ân Tuấn sao? Hay là vì mới mẻ, thấy anh ấy không phản ứng, không để cô vào mắt, cho nên cô bứt rứt trong lòng, phải cướp anh ấy từ bên người Thẩm Hạ Lan sang mình thì cô mới thấy thoải mái?”
Khuôn mặt của Mike đột nhiên to lên bất thường khiến Dư Khinh Hồng sợ tới mức tim nhảy loạn xạ.
“Mike, anh làm gì vậy? Anh thả tôi ra.”
“Trả lời tôi đi!”
Đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Mike lớn tiếng với Dư Khinh Hồng, thật sự khiến Dư Khinh Hồng vô cùng sợ hãi.
“Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi thấy anh ấy rất đẹp trai, anh ấy rất hấp dẫn, nhưng tại sao anh ấy lại đối Thẩm Hạ Lan tốt như vậy? Tôi cũng muốn có một người đàn ông đối tốt với tôi như vậy, tôi chỉ là muốn lấy những gì tôi cần, tôi sai sao?”
Dư Khinh Hồng khóc rống lên.
Mike cười lạnh nói: “Cô đúng là có phúc mà không biết hưởng phải không? Cô muốn tìm người đối tốt với cô, vậy tôi không tốt sao? Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô không vui, tôi đều có thể bỏ qua tất cả mọi chuyện chỉ để quan tâm đến cô. Chỉ cần cô mở miệng, ngay cả hái sao trên trời xuống tôi cũng không ngại, tại sao cô không đáp trả tôi? Tôi có gì thua kém so với Diệp Tử? Dư Khinh Hồng, cô không có trái tim sao? Cô gạt bỏ người đàn ông thuộc về mình, nhưng lại đi cướp người đàn ông của người khác. Thẩm Hạ Lan và Diệp Tử vốn là vợ chồng, cô dựa vào cái gì vừa mắt người ta mà không vừa mắt tôi? Vì cái gì hả?”
Dư Khinh Hồng ngây người.
“Anh nói cái gì vậy? Cái gì mà kêu người đàn ông thuộc về tôi? Tôi chỉ coi anh là anh trai thôi!”
“Anh trai? Nhưng tôi không coi cô là em gái! Người mà cô gọi là anh trai có thể cùng cô lên giường sao?”
Lời nói của Mike khiến cho đôi mắt của Dư Khinh Hồng đỏ lên.
“Đó là chuyện ngoài ý muốn, tôi nói rồi, lần đó không tính.”
“Ngủ với tôi, rồi lại xuống tay với người đàn ông của chị gái, Dư Khinh Hồng, tôi thật sự chiều hư cô rồi. Xem ra cô nên biết, sau khi ngủ với Mike tôi đây, cô là người phụ nữ của tôi, muốn làm em gái tôi hả, đợi kiếp sau đi.”
“Anh muốn làm gì vậy?”
Dư Khinh Hồng đột nhiên luống cuống.
Đôi mắt của Mike đã đỏ lên, giọng nói khàn khàn: “Tôi muốn làm gì hả? Tôi muốn làm chuyện ấy với cô!”
Nói xong anh ta bổ nhào vào Dư Khinh Hồng.
“Không được! Mike, anh đứng lên đi! Anh đứng lên ngay!”
Dư Khinh Hồng giãy dụa, nhưng không chống lại được Mike, lát sau quần áo của cô ta đã bị Mike xé nát.
Lúc này Mike giống như là một con dã thú, nghĩ đến chuyện Dư Khinh Hồng vì Diệp Ân Tuấn mới nhắm vào Thẩm Hạ Lan, Mike muốn chém ngàn nhát đao vào người phụ nữ không biết tốt xấu trước mặt.
Nhưng anh lại không thể ra tay, cũng không thể bỏ qua, chỉ có thể khiến cho cô chết dưới thân anh.
Dư Khinh Hồng gào khóc thảm thiết, cầu xin tha thứ, đẩy ra, nhưng vẫn bị Mike tấn công.
Cô không còn sức lực để mà khóc, Mike thật sự nghiêm túc.
Cô vừa phẫu thuật thẫm mỹ không lâu, trên mặt còn có băng gạc, nhưng bây giờ lại biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, là do Mike gây ra.
Phải chăng vẫn chưa thể xuống tay?
Nếu không tại sao Mike lại không bật đèn lên?
Đây là câu hỏi mà Dư Khinh Hồng suy nghĩ trước khi ngất đi, nhưng không có trả lời cho cô biết.
Cuối cùng cô đã ngất đi trước sự mạnh bạo của Mike.
Sau khi làm xong, Mike nhìn Dư Khinh Hồng đã ngất đi, ánh mắt anh ta rối bời, dọn dẹp sạch sẽ chỗ Dư Khinh Hồng rồi mới đi ra ngoài.
“Kể từ bây giờ, không được để Dư Khinh Hồng bước chân ra khỏi gian phòng này nửa bước, nếu không các anh cút hết cho tôi.”
Giọng nói của Mike cực kỳ lạnh lùng khiến cho mọi người sợ hãi.
Nháy mắt trước cửa phòng ngủ có bốn vệ sĩ, trước sau biệt thự đều có vô số bảo vệ.
Mike lại nhìn lướt qua Dư Khinh Hồng, lúc này mới nhấc chân đi khỏi biệt thự.
Chỉ cần cô không xuất hiện, chỉ cần cô ở trong biệt thự của mình, hẳn là Diệp Tử sẽ bỏ qua cô đúng không?
Mike không dám xác định, nhưng có thể nhìn ra Diệp Ân Tuấn đối với anh ta có chút tình cảm anh em.
Rời khỏi biệt thự, Mike đi thẳng đến bệnh viện.
Vốn nghĩ rằng Diệp Ân Tuấn sẽ ở bệnh viện nghỉ ngơi, không ngờ rằng Diệp Ân Tuấn không ở đó.
Mike khẽ nhíu mày, hỏi thăm bác sĩ mới biết, lúc trời chạng vạng, Diệp Ân Tuấn đã đi ra ngoài.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Mike mở máy tìm kiếm tin tức, nhưng trên di động cũng không có tin tức gì đáng giá.
Phía bên này, Diệp Ân Tuấn trở về chi nhánh của nhà họ Diệp ở Nước Mỹ và bắt đầu hoạt động, khiến cho giá cổ phiếu của Tập đoàn Đường Thị chỉ trong một buổi chiều đã giảm mạnh, cả thị trường chứng khoán bắt đầu biến động.
Đường Trình Siêu nhận được điện thoại của bà cụ Đường, anh ta vẫn chưa tỉnh rượu.
“Ai đó?”
Nghe thấy giọng nói say xỉn của Đường Trình Siêu, bà cụ Đường nổi giận.
“Đường Trình Siêu, cháu còn mượn rượu tiêu sầu gì nữa hả? Cháu còn không mau mở máy tính lên đi, nhìn xem, cổ phiếu của Tập đoàn Đường Thị chúng ta sắp rớt giá rồi!”
Đường Trình Siêu đột nhiên lảo đảo, cũng đã tỉnh rượu một chút.
Anh ta nhanh chóng mở máy tính lên, nhìn thấy cổ phiếu của Tập đoàn Đường Thị tụt thẳng xuống, suýt chút nữa té ghế.
“Sao lại thế này? Đây là chuyện gì vậy?”
Lời nói của Đường Trình Siêu khiến cho bà cụ Đường muốn khóc.
“Ta cũng muốn biết tại sao lại như thế này, cháu hãy hỏi ngay công ty chứng khoán, nhanh lên nhé. Nếu không phiên giao dịch ngày mai bắt đầu sẽ không kịp nữa đâu.”
Nghe bà cụ Đường nói vậy, Đường Trình Siêu vội gọi điện thoại ngay cho công ty chứng khoán, nhưng đầu dây bên kia luôn bận, căn bản là không gọi được.
Tình huống này xưa nay chưa từng xảy ra.
Nhìn thấy lượng giao dịch không ngừng trên máy tính, Đường Trình Siêu hoàn toàn bối rối.
Anh ta nắm lấy áo khoác của mình, không để ý đến mùi rượu trên cơ thể, nhanh chóng lái xe đến công ty chứng khoán.
Vốn dĩ đã đến giờ tan tầm của công ty chứng khoán, nhưng lúc này lại đèn đuốc sáng trưng, người ra vào liên tục, có vẻ đặc biệt bận rộn.
Đường Trình Siêu nhanh chóng đi tới lầu hai, vừa hay lại gặp Diệp Ân Tuấn ở đây.
Diệp Ân Tuấn khi nhìn thấy anh ta, khóe môi hơi cong lên lạnh lùng, nháy mắt khiến cho Đường Trình Siêu tưởng như rớt vào hầm băng.
/2602
|