Trong phòng có người!
Hơn nữa còn là phụ nữ!
Điều này khiến mặt Thẩm Hạ Lan nhanh chóng sầm xuống, tâm trạng lo lắng sốt ruột vừa nãy bỗng chốc như bị ai dội một gáo nước lạnh rồi dập tắt.
Tiếng phụ nữ nỉ non càng lúc càng lớn, xen lẫn với tiếng thở dốc của đàn ông khiến cơn giận của Thẩm Hạ Lan lập tức bốc lên.
Diệp Ân Tuấn bị kẻ khác hãm hại?
Hay là cam tâm tình nguyện làm chuyện này?
Anh cảm thấy cô sẽ không về ngay nên mới nhân cơ hội sao?
Thẩm Hạ Lan còn nhớ rõ thể lực cường tráng của Diệp Ân Tuấn, mấy ngày nay cô cũng không để anh đói bụng, vây mà đã không chờ nổi nữa sao? Hay là hoa nhà luôn không thơm bằng hoa dại?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy phổi sắp tức đến nổ tung.
Âm thanh bên trong càng lúc càng lớn, lớn đến mức cô muốn điên lên, cô bước lên một bước định đá tung cánh cửa nhưng có người đã nắm lấy cánh tay cô.
“Ai?”
Thẩm Hạ Lan vô thức tiến công nhưng bị đối phương ngăn lại.
“Là anh.”
Giọng Diệp Ân Tuấn vang lên từ phía sau khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.
“Diệp Ân Tuấn?”
“Nếu không thì ai? Em nghĩ người bên trong là anh?”
Diệp Ân Tuấn thấy cô ngạc nhiên thì nghĩ đến vẻ mặt giận dữ vừa nãy của cô, sau đó chợt hiểu ra, vẻ mặt anh cũng trở nên hơi khó coi.
“Trong lòng em, anh là loại người đó sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi chột dạ nhưng vẫn rất khí thế đáp: “Ai biết được anh có bị người khác hãm hại không. Lỡ như lại là đào hoa thối nát kia có lòng mến mộ anh thì sao?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên tức quá hoá cười.
“Em ghen một cách kỳ quặc như thế không mệt à?”
“Còn không phải vì anh?”
Thẩm Hạ Lan bực bội đáp trả.
Cô ghét bản thân mình thế này nhưng lại không thể do cô quyết định.
Thấy Thẩm Hạ Lan tức giận, rõ ràng mình bị oan nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn không muốn thấy cô không vui, vì thế nhanh chóng nói: “Được rồi được rồi, là lỗi của anh, được rồi chứ?”
“Vốn dĩ là lỗi của anh, ai bảo anh đẹp trai thế làm gì? Đến nỗi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, vừa tiễn được Thanh Loan, lỡ lại tới thêm Phượng Hoàng nữa thì sao?”
Câu này của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn bật cười.
“Phượng Hoàng chẳng phải em sao?”
“Anh mới là Phượng Hoàng.”
Thẩm Hạ Lan lười đôi co với anh, cau mày hỏi: “Nếu người ở trong không phải anh thì là ai?”
“Không biết.”
“Tôi biết.”
Hơn nữa còn là phụ nữ!
Điều này khiến mặt Thẩm Hạ Lan nhanh chóng sầm xuống, tâm trạng lo lắng sốt ruột vừa nãy bỗng chốc như bị ai dội một gáo nước lạnh rồi dập tắt.
Tiếng phụ nữ nỉ non càng lúc càng lớn, xen lẫn với tiếng thở dốc của đàn ông khiến cơn giận của Thẩm Hạ Lan lập tức bốc lên.
Diệp Ân Tuấn bị kẻ khác hãm hại?
Hay là cam tâm tình nguyện làm chuyện này?
Anh cảm thấy cô sẽ không về ngay nên mới nhân cơ hội sao?
Thẩm Hạ Lan còn nhớ rõ thể lực cường tráng của Diệp Ân Tuấn, mấy ngày nay cô cũng không để anh đói bụng, vây mà đã không chờ nổi nữa sao? Hay là hoa nhà luôn không thơm bằng hoa dại?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy phổi sắp tức đến nổ tung.
Âm thanh bên trong càng lúc càng lớn, lớn đến mức cô muốn điên lên, cô bước lên một bước định đá tung cánh cửa nhưng có người đã nắm lấy cánh tay cô.
“Ai?”
Thẩm Hạ Lan vô thức tiến công nhưng bị đối phương ngăn lại.
“Là anh.”
Giọng Diệp Ân Tuấn vang lên từ phía sau khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.
“Diệp Ân Tuấn?”
“Nếu không thì ai? Em nghĩ người bên trong là anh?”
Diệp Ân Tuấn thấy cô ngạc nhiên thì nghĩ đến vẻ mặt giận dữ vừa nãy của cô, sau đó chợt hiểu ra, vẻ mặt anh cũng trở nên hơi khó coi.
“Trong lòng em, anh là loại người đó sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi chột dạ nhưng vẫn rất khí thế đáp: “Ai biết được anh có bị người khác hãm hại không. Lỡ như lại là đào hoa thối nát kia có lòng mến mộ anh thì sao?”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên tức quá hoá cười.
“Em ghen một cách kỳ quặc như thế không mệt à?”
“Còn không phải vì anh?”
Thẩm Hạ Lan bực bội đáp trả.
Cô ghét bản thân mình thế này nhưng lại không thể do cô quyết định.
Thấy Thẩm Hạ Lan tức giận, rõ ràng mình bị oan nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn không muốn thấy cô không vui, vì thế nhanh chóng nói: “Được rồi được rồi, là lỗi của anh, được rồi chứ?”
“Vốn dĩ là lỗi của anh, ai bảo anh đẹp trai thế làm gì? Đến nỗi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, vừa tiễn được Thanh Loan, lỡ lại tới thêm Phượng Hoàng nữa thì sao?”
Câu này của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn bật cười.
“Phượng Hoàng chẳng phải em sao?”
“Anh mới là Phượng Hoàng.”
Thẩm Hạ Lan lười đôi co với anh, cau mày hỏi: “Nếu người ở trong không phải anh thì là ai?”
“Không biết.”
“Tôi biết.”
/2602
|