“Cô là ai? Cô vào đây bằng cách nào?”
Phương Ngũ không nghe thấy rõ Phương Thiến nói gì, ngược lại rất bất ngờ về sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Hạ Lan.
Đây là mật thất của Phương Viên, ngoài cậu ba ra thì không ai có thể đi vào đây, rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Cô đã vào đây bằng cách nào?
“Tôi là người tới lấy mạng các anh.”
Dứt lời, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đứng dậy, tấn công Phương Chúc ngay.
Mấy thị vệ khác thấy thế thì buông Phương Thiến ra ngay, rồi đồng loạt lao tới bao vây tấn công Thẩm Hạ Lan.
“Các cậu mau bắt lấy cô ta!”
Rõ ràng Phương Chúc là tiểu đội trưởng ở đây, lúc Thẩm Hạ Lan tấn công tới cũng nhanh chóng phòng ngủ.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan đã ra mặt thì do dự một lúc, cuối cùng không thể trơ mắt đứng nhìn một mình cô bị nhiều người đối phó như vậy, anh bỗng đạp vào ngực một tên thị vệ, người kia liền đập thẳng vào vách tường.
“Mấy tên chuột nhắt các cậu có thể tùy tiện sỉ nhục người nhà họ Diệp của tôi?”
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn như truyền tới từ địa ngục, khiến đám người Phương Chúc nhất thời sợ hãi.
Nhưng lúc Phương Thiến nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, thì tâm trạng lại hơi phức tạp, thậm chí còn vô thức xõa mái tóc dài che mặt mình lại.
Có phải lúc nãy Diệp Ân Tuấn đã nhìn thấy hết dáng vẻ chật vật của bà?
Bà hèn mọn nhếch nhác như vậy, sao có thể để cho Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cơ chứ?
Tâm trạng Phương Thiến vô cùng rối bời, trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ Diệp Ân Tuấn hồi bé.
Anh vây quanh bà, gọi bà là mẹ, mặc dù hai người không mẹ hiền con thảo bằng gia đình bình thường, nhưng bà thật sự đã chứng kiến anh lớn lên.
Bà không thể sinh con, từng có một khoảng thời gian bà thật sự xem Diệp Ân Tuấn là con ruột mà nuôi dưỡng dạy dỗ, nếu không có mệnh lệnh của quốc chủ, sao bà có thể nhẫn tâm hủy hoại đứa con mà mình đã nuôi nấng kỹ lưỡng? Cũng đâu đành lòng vứt bỏ tình cảm mẹ con này?
Nhưng cuối cùng bà đã sai rồi.
Bà tưởng bà là người nước T, làm chuyện gì cho đất nước cũng là vinh quang, biết rõ có mấy chuyện táng tận lương tâm, tội không thể tha thứ, nhưng đứng trước lợi ích quốc gia, bà vẫn tình nguyện vứt bỏ tình cảm và lương tâm của mình, rồi cuối cùng bà nhận được gì?
Quốc gia không cho bà vinh quang và thù lao mà bà nên có, thậm chí ngay cả lòng tự tôn và sự tự do cũng không có.
Ở đây, bà sống như một con chó, thậm chí còn thua cả chó. Nhưng hai phần ba cuộc đời bà đều sống ở nhà họ Diệp.
Bà từng là chủ mẫu tôn kính nhất nhà họ Diệp, là người mẹ được Diệp Ân Tuấn kính trọng, là đối tượng mà người phụ nữ nào cũng ao ước, chính bà đã tự tay phá hủy mọi thứ.
Phương Ngũ không nghe thấy rõ Phương Thiến nói gì, ngược lại rất bất ngờ về sự xuất hiện đột ngột của Thẩm Hạ Lan.
Đây là mật thất của Phương Viên, ngoài cậu ba ra thì không ai có thể đi vào đây, rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Cô đã vào đây bằng cách nào?
“Tôi là người tới lấy mạng các anh.”
Dứt lời, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đứng dậy, tấn công Phương Chúc ngay.
Mấy thị vệ khác thấy thế thì buông Phương Thiến ra ngay, rồi đồng loạt lao tới bao vây tấn công Thẩm Hạ Lan.
“Các cậu mau bắt lấy cô ta!”
Rõ ràng Phương Chúc là tiểu đội trưởng ở đây, lúc Thẩm Hạ Lan tấn công tới cũng nhanh chóng phòng ngủ.
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan đã ra mặt thì do dự một lúc, cuối cùng không thể trơ mắt đứng nhìn một mình cô bị nhiều người đối phó như vậy, anh bỗng đạp vào ngực một tên thị vệ, người kia liền đập thẳng vào vách tường.
“Mấy tên chuột nhắt các cậu có thể tùy tiện sỉ nhục người nhà họ Diệp của tôi?”
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn như truyền tới từ địa ngục, khiến đám người Phương Chúc nhất thời sợ hãi.
Nhưng lúc Phương Thiến nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, thì tâm trạng lại hơi phức tạp, thậm chí còn vô thức xõa mái tóc dài che mặt mình lại.
Có phải lúc nãy Diệp Ân Tuấn đã nhìn thấy hết dáng vẻ chật vật của bà?
Bà hèn mọn nhếch nhác như vậy, sao có thể để cho Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cơ chứ?
Tâm trạng Phương Thiến vô cùng rối bời, trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ Diệp Ân Tuấn hồi bé.
Anh vây quanh bà, gọi bà là mẹ, mặc dù hai người không mẹ hiền con thảo bằng gia đình bình thường, nhưng bà thật sự đã chứng kiến anh lớn lên.
Bà không thể sinh con, từng có một khoảng thời gian bà thật sự xem Diệp Ân Tuấn là con ruột mà nuôi dưỡng dạy dỗ, nếu không có mệnh lệnh của quốc chủ, sao bà có thể nhẫn tâm hủy hoại đứa con mà mình đã nuôi nấng kỹ lưỡng? Cũng đâu đành lòng vứt bỏ tình cảm mẹ con này?
Nhưng cuối cùng bà đã sai rồi.
Bà tưởng bà là người nước T, làm chuyện gì cho đất nước cũng là vinh quang, biết rõ có mấy chuyện táng tận lương tâm, tội không thể tha thứ, nhưng đứng trước lợi ích quốc gia, bà vẫn tình nguyện vứt bỏ tình cảm và lương tâm của mình, rồi cuối cùng bà nhận được gì?
Quốc gia không cho bà vinh quang và thù lao mà bà nên có, thậm chí ngay cả lòng tự tôn và sự tự do cũng không có.
Ở đây, bà sống như một con chó, thậm chí còn thua cả chó. Nhưng hai phần ba cuộc đời bà đều sống ở nhà họ Diệp.
Bà từng là chủ mẫu tôn kính nhất nhà họ Diệp, là người mẹ được Diệp Ân Tuấn kính trọng, là đối tượng mà người phụ nữ nào cũng ao ước, chính bà đã tự tay phá hủy mọi thứ.
/2602
|