Lại là Lăng Thiên VũI Rốt cuộc Lăng Thiên Vũ là ai?
“Chú ba, rốt cuộc Lăng Thiên Vũ là ai?
Có đáng tin không?”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Hoắc Chấn Hiên thấp giọng trả lời: “Trên đời này ai cũng có thể hại cháu, chỉ có Lăng Thiên Vũ là không. Hạ Lan, bây giờ chú không có thời gian để giải thích với cháu, cháu cứ nghe lời chú đi tìm Lăng Thiên Vũ, nói chuyện này với cậu ấy rồi mau chóng bảo cậu ấy thu xếp cho cháu rời khỏi cung điện, đó không phải nơi an toàn.”
Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ là anh nhanh chóng cắt đứt liên lạc giữa bọn họ.
“Ân Tuấn?”
Thẩm Hạ Lan hơi khó hiểu, Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng bảo: “Có tín hiệu theo dõi.”
Vì thế cuộc gọi giữa cô và Hoắc Chấn Hiên chỉ có thể buộc phải kết thúc.
Phương Thiến nghe thấy cái tên Lăng Thiên Vũ thì hơi ngạc nhiên.
“Lăng Thiên Vũ? Lăng Thiên Vũ của nhà họ Lăng hả? Bác sĩ y khoa Lăng Thiên Vũ?”
“Bà cũng biết anh ta?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Phương Thiến với ánh mắt cảnh giác.
Phương Thiến gật đầu, đương nhiên bà †a nhìn ra sự cảnh giác trong mắt Thẩm Hạ Lan, nhưng bà ta không phải người tốt, cũng không thể trách Thẩm Hạ Lan nhìn mình như vậy.
Bà ta nói nhỏ: “Lăng Thiên Vũ hẳn là một thiên tài, hồi nhỏ cậu ta rất yếu, một số người nói có thể cậu ta không sống được đến mười hai tuổi, nhưng sự thật chứng minh cậu ta chẳng những sống qua tuổi mười hai mà bây giờ còn rất khoẻ mạnh.
Từ năm tuổi cậu ta đã bắt đầu tiếp xúc với y học, sức khoẻ của cậu ta cũng là do cậu ta tự điều chỉnh.
Hai đứa cũng biết, Phương Chính vẫn luôn nghiên cứu gen, thậm chí còn phái người lấy số liệu nghiên cứu gen của Diệp Tri Thu, mấy năm nay ông ta thật sự muốn chế tạo người gen để tham gia chiến đấu.
Nhưng không mấy ai có thể hoàn thành nghiên cứu này, ông ta vẫn luôn muốn lôi kéo Lăng Thiên Vũ tham gia vào nghiên cứu này, chỉ là ông ta chưa bao giờ có cơ hội.”
“Chưa có cơ hội? Lăng Thiên Vũ là công dân nước T, chỉ cần Phương Chính hạ lệnh, anh ta dám phản kháng sao?”
Thẩm Hạ Lan nêu ra nghi vấn của mình.
Phương Thiến cười đáp: “Đúng vậy, bất cứ công dân nước T nào cũng không thể chống lại mệnh lệnh của quốc chủ, nhưng năm Lăng Thiên Vũ vừa tròn mười sáu tuổi, không biết bằng cách nào mà cậu ta lại chuyển được quốc tịch của mình. Bây giờ cậu ta là người nước Z.”
“Người nước Z?”
Cả Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều hơi ngạc nhiên.
Trở thành đồng bào của họ?
“Nhà họ Lăng không phải người của nước T?”
“Đúng.
Phương Thiến nói một cách chắc nịch: “Nhà họ Lăng vẫn luôn là một gia tộc lớn ở nước T, nhưng vì dính líu đến đấu đá hậu cung từ một trăm năm trước mà rớt khỏi hàng ngũ tứ đại gia tộc, mấy năm gần đây họ lại vì bị thiệt hại nặng nề mà phát triển chậm.
“Chú ba, rốt cuộc Lăng Thiên Vũ là ai?
Có đáng tin không?”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Hoắc Chấn Hiên thấp giọng trả lời: “Trên đời này ai cũng có thể hại cháu, chỉ có Lăng Thiên Vũ là không. Hạ Lan, bây giờ chú không có thời gian để giải thích với cháu, cháu cứ nghe lời chú đi tìm Lăng Thiên Vũ, nói chuyện này với cậu ấy rồi mau chóng bảo cậu ấy thu xếp cho cháu rời khỏi cung điện, đó không phải nơi an toàn.”
Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ là anh nhanh chóng cắt đứt liên lạc giữa bọn họ.
“Ân Tuấn?”
Thẩm Hạ Lan hơi khó hiểu, Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng bảo: “Có tín hiệu theo dõi.”
Vì thế cuộc gọi giữa cô và Hoắc Chấn Hiên chỉ có thể buộc phải kết thúc.
Phương Thiến nghe thấy cái tên Lăng Thiên Vũ thì hơi ngạc nhiên.
“Lăng Thiên Vũ? Lăng Thiên Vũ của nhà họ Lăng hả? Bác sĩ y khoa Lăng Thiên Vũ?”
“Bà cũng biết anh ta?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Phương Thiến với ánh mắt cảnh giác.
Phương Thiến gật đầu, đương nhiên bà †a nhìn ra sự cảnh giác trong mắt Thẩm Hạ Lan, nhưng bà ta không phải người tốt, cũng không thể trách Thẩm Hạ Lan nhìn mình như vậy.
Bà ta nói nhỏ: “Lăng Thiên Vũ hẳn là một thiên tài, hồi nhỏ cậu ta rất yếu, một số người nói có thể cậu ta không sống được đến mười hai tuổi, nhưng sự thật chứng minh cậu ta chẳng những sống qua tuổi mười hai mà bây giờ còn rất khoẻ mạnh.
Từ năm tuổi cậu ta đã bắt đầu tiếp xúc với y học, sức khoẻ của cậu ta cũng là do cậu ta tự điều chỉnh.
Hai đứa cũng biết, Phương Chính vẫn luôn nghiên cứu gen, thậm chí còn phái người lấy số liệu nghiên cứu gen của Diệp Tri Thu, mấy năm nay ông ta thật sự muốn chế tạo người gen để tham gia chiến đấu.
Nhưng không mấy ai có thể hoàn thành nghiên cứu này, ông ta vẫn luôn muốn lôi kéo Lăng Thiên Vũ tham gia vào nghiên cứu này, chỉ là ông ta chưa bao giờ có cơ hội.”
“Chưa có cơ hội? Lăng Thiên Vũ là công dân nước T, chỉ cần Phương Chính hạ lệnh, anh ta dám phản kháng sao?”
Thẩm Hạ Lan nêu ra nghi vấn của mình.
Phương Thiến cười đáp: “Đúng vậy, bất cứ công dân nước T nào cũng không thể chống lại mệnh lệnh của quốc chủ, nhưng năm Lăng Thiên Vũ vừa tròn mười sáu tuổi, không biết bằng cách nào mà cậu ta lại chuyển được quốc tịch của mình. Bây giờ cậu ta là người nước Z.”
“Người nước Z?”
Cả Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều hơi ngạc nhiên.
Trở thành đồng bào của họ?
“Nhà họ Lăng không phải người của nước T?”
“Đúng.
Phương Thiến nói một cách chắc nịch: “Nhà họ Lăng vẫn luôn là một gia tộc lớn ở nước T, nhưng vì dính líu đến đấu đá hậu cung từ một trăm năm trước mà rớt khỏi hàng ngũ tứ đại gia tộc, mấy năm gần đây họ lại vì bị thiệt hại nặng nề mà phát triển chậm.
/2602
|