“Trốn trước đi đã”
Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan ra sau lưng rồi tìm chỗ có thể trốn, nhưng nơi này thật sự quá trống trải, tìm một lúc cũng không tìm được nơi nào có thể ẩn mình.
Thẩm Hạ Lan cũng hơi cuống.
Lúc này, giọng của Phương Thiến đột nhiên vang lên.
“Đội trưởng Phương đi đâu vậy?”
“Cô Phương?”
Đội trưởng dẫn đầu thấy Phương Thiến thì hơi giật mình, sau đó vô thức hỏi: “Sao cô lại ở đây? Giờ này chẳng phải cô nên dọn dẹp mật thất sao?”
“Đương nhiên rồi, nhưng có một cô gái tới tháng, tôi đi ra lấy vài thứ, cậu cũng biết phòng của cậu ba không có đồ của con gái ma.
Phương Thiến trả lời rất kín kẽ.
Đội trưởng Phương hơi đỏ mặt, có vẻ như xấu hổ bèn vội nói: “Vậy không làm phiền cô nữa, tôi dẫn người đi thay ca.”
Sau đó đội tuần tra đi khỏi nơi cách Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan không xa.
Phương Thiến nhìn về phía này rồi nhanh chóng đến đưa quần áo thị vệ cho hai người: “Đi theo con đường nhỏ này về hướng bên phải sẽ đến căn nhà nhỏ tôi đã nói lúc nãy. Tôi gọi cho An Nhung rồi, cô ấy sẽ cho người đẩy xe rác đi qua đây, khi đó hai người hãy nhân cơ hội rồi trốn vào thùng rác để cô ấy đưa đi”
Bây giờ bà ta chỉ có thể giúp hai người tới mức này thôi.
Phương Thiến nói xong thì xoay người quay trở lại mật thất.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, hai người gật đầu rồi đi thẳng về phía căn nhà nhỏ Phương Thiến nói.
Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ của xe, tiếp theo là một giọng nữ trong trẻo.
“Đổ rác đi! Ai có rác thì ra ngoài đổ, mau lên nào!”
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, biết mọi chuyện thành hay bại đều phụ thuộc vào hành động lần này.
Cả hai nhanh chóng ra khỏi căn phòng nhỏ, An Nhung mở thùng rác ra thuận thế cho hai người đi vào rồi đậy nắp lại.
Xe lặng lẽ nổ máy.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có thể nghe thấy rõ ràng tiếng An Nhung quét vân †ay, trong lòng hiểu rằng nếu An Nhung không đưa họ đi thì dù thế nào hai người cũng không ra được.
Hệ thống an ninh công nghệ cao ngày nay cao cấp hơn nhiều so với trước đây.
Xe điềm nhiên lái đến phòng bếp phía sau.
An Nhung nói nhỏ: “Mau ra ngoài mặc quần áo đi, lát nữa buổi tiệc sẽ bắt đầu, đến lúc đó cần rất nhiều đồ ăn và nước uống. Tôi sẽ trang điểm cho hai người để người khác tạm thời không nhận ra, hai người tự mặc thành nhân viên phục vụ đi rót rượu cho mọi người. Ra khỏi phòng bếp, hai người muốn làm gì thì mau lên, cô Phương không nói cần tôi giúp hai người cắt đuôi. Tôi cũng chỉ giúp được đến đây thôi, hy vọng nếu bị bắt hai người đừng khai tôi ra là được.”
Nói xong những lời này, An Nhung toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng nhanh chóng rời đi.
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn camera giám sát xung quanh, vô thức cắt đoạn video này.
Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan ra sau lưng rồi tìm chỗ có thể trốn, nhưng nơi này thật sự quá trống trải, tìm một lúc cũng không tìm được nơi nào có thể ẩn mình.
Thẩm Hạ Lan cũng hơi cuống.
Lúc này, giọng của Phương Thiến đột nhiên vang lên.
“Đội trưởng Phương đi đâu vậy?”
“Cô Phương?”
Đội trưởng dẫn đầu thấy Phương Thiến thì hơi giật mình, sau đó vô thức hỏi: “Sao cô lại ở đây? Giờ này chẳng phải cô nên dọn dẹp mật thất sao?”
“Đương nhiên rồi, nhưng có một cô gái tới tháng, tôi đi ra lấy vài thứ, cậu cũng biết phòng của cậu ba không có đồ của con gái ma.
Phương Thiến trả lời rất kín kẽ.
Đội trưởng Phương hơi đỏ mặt, có vẻ như xấu hổ bèn vội nói: “Vậy không làm phiền cô nữa, tôi dẫn người đi thay ca.”
Sau đó đội tuần tra đi khỏi nơi cách Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan không xa.
Phương Thiến nhìn về phía này rồi nhanh chóng đến đưa quần áo thị vệ cho hai người: “Đi theo con đường nhỏ này về hướng bên phải sẽ đến căn nhà nhỏ tôi đã nói lúc nãy. Tôi gọi cho An Nhung rồi, cô ấy sẽ cho người đẩy xe rác đi qua đây, khi đó hai người hãy nhân cơ hội rồi trốn vào thùng rác để cô ấy đưa đi”
Bây giờ bà ta chỉ có thể giúp hai người tới mức này thôi.
Phương Thiến nói xong thì xoay người quay trở lại mật thất.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, hai người gật đầu rồi đi thẳng về phía căn nhà nhỏ Phương Thiến nói.
Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ của xe, tiếp theo là một giọng nữ trong trẻo.
“Đổ rác đi! Ai có rác thì ra ngoài đổ, mau lên nào!”
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, biết mọi chuyện thành hay bại đều phụ thuộc vào hành động lần này.
Cả hai nhanh chóng ra khỏi căn phòng nhỏ, An Nhung mở thùng rác ra thuận thế cho hai người đi vào rồi đậy nắp lại.
Xe lặng lẽ nổ máy.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có thể nghe thấy rõ ràng tiếng An Nhung quét vân †ay, trong lòng hiểu rằng nếu An Nhung không đưa họ đi thì dù thế nào hai người cũng không ra được.
Hệ thống an ninh công nghệ cao ngày nay cao cấp hơn nhiều so với trước đây.
Xe điềm nhiên lái đến phòng bếp phía sau.
An Nhung nói nhỏ: “Mau ra ngoài mặc quần áo đi, lát nữa buổi tiệc sẽ bắt đầu, đến lúc đó cần rất nhiều đồ ăn và nước uống. Tôi sẽ trang điểm cho hai người để người khác tạm thời không nhận ra, hai người tự mặc thành nhân viên phục vụ đi rót rượu cho mọi người. Ra khỏi phòng bếp, hai người muốn làm gì thì mau lên, cô Phương không nói cần tôi giúp hai người cắt đuôi. Tôi cũng chỉ giúp được đến đây thôi, hy vọng nếu bị bắt hai người đừng khai tôi ra là được.”
Nói xong những lời này, An Nhung toát mồ hôi lạnh, nhưng cũng nhanh chóng rời đi.
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn camera giám sát xung quanh, vô thức cắt đoạn video này.
/2602
|