“Lăng Duy, nghe nói là trẻ mồ côi cậu chủ mang từ cô nhỉ viện bên ngoài về, lớn lên bên nhau từ nhỏ.”
Thúy đúng là biết được khá nhiều chuyện của nhà họ Lăng.
“Trẻ mồ côi sao?”
Thanh Loan nhìn Lăng Thiên Vũ thành thạo giữa những người vây quanh, chuyện †rò vui vẻ, nhìn thế nào cũng không thấy giống trẻ mồ côi. Huống hồ túi da tốt kia lại khiến người ta vui tai vui mắt, không kém cạnh Diệp Ân Tuấn.
Thấy Thanh Loan dừng mắt trên người Lăng Thiên Vũ, Thúy vội vàng hỏi: “Công chúa, cô cảm thấy hứng thú với trợ lý Lăng ~ Lăng Duy không?”
“Thế nào? Cô định làm mối cho tôi à?”
Dù mỉm cười, nhưng ánh mắt Thanh Loan lại khiến Thúy ngây ra một lúc, sau đó sợ hãi nói: “Tôi không dám, có điều em trai tôi quen với Lăng Duy trợ lý Lăng này, nghe nói hầu hết mọi việc của cậu chủ nhà họ Lăng đều do anh ta quyết định, cũng là bác Sĩ.
Thanh Loan hơi nhíu mày, lập tức thấy Phương Chính bưng ly rượu đi tới.
“Diên Ly, làm sao lại đứng một mình ở góc này, cũng không đi nói chuyện với mọi người, con xem con đứa bé này, tuổi còn trẻ mà lại sống như người già vậy, đi, kính cậu chủ nhà họ Lăng ly rượu, cũng trẻ ngang nhau, tiếp xúc nhiều một chút cũng tốt.”
Dứt lời, Phương Chính đưa ly rượu trong tay cho Thanh Loan.
Thanh Loan hơi sững sờ, lập tức hiểu ý của Phương Chính.
Lão già này!
Bản thân không lôi kéo được Lăng Thiên Vũ, lần này lại định để cô ta dùng mỹ nhân kế với Lăng Thiên Vũ ư?
Người đàn ông xấu xí dung mạo bị hủy như vậy, cho dù tài trí hơn người, gia tài bạc triệu thì như thế nào?
Phương Diên Ly thật chướng mắt.
Cô ta là người cuồng nhan sắc không được à?
Có điều ánh mắt Phương Chính mang ý tứ rất rõ ràng, mình không đi cũng phải đi.
“Được”
Thanh Loan nhận ly rượu từ trong tay Phương Chính, khóe môi mang theo vẻ châm chọc.
Nếu cô ta đoán không sai, e là trong ly rượu này có cho thêm dược rồi.
Dù gì cô ta cũng là công chúa của một nước, vì lôi kéo một thương nhân thế mà còn phải tự hủy trong sạch sao?
Ha hat Thanh Loan vốn không có cảm tình với Phương Chính, bây giờ càng hết sức chán ghét.
Để cô ta đi lấy lòng một người đàn ông xấu xí?
Nằm mơ đi!
Thanh Loan bưng ly rượu, từng bước đi về phía Lăng Thiên Vũ.
Người chung quanh nhìn thấy Thanh Loan bưng ly rượu đến, không khỏi sửng sốt một chút, mấy người Phương Viên và Vu Phong thì khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Công chúa?
Chẳng qua là con cờ lấy ra thông gia và củng cố thế lực mà thôi, thật tưởng mình có thể tự do tự tại mà sống hay sao?
Thanh Loan không phải không nhìn thấy ánh mắt những người khác, dù biết bọn họ nghĩ về mình như thế nào thì làm sao chứ?
Cô ta chợt quay người, đi về phía người hiện là trợ lý trong mắt người ngoài, đang nói chuyện vui vẻ, Lăng Duy.
“Trợ lý Lăng, có hứng thú uống một ly không?”
Thúy đúng là biết được khá nhiều chuyện của nhà họ Lăng.
“Trẻ mồ côi sao?”
Thanh Loan nhìn Lăng Thiên Vũ thành thạo giữa những người vây quanh, chuyện †rò vui vẻ, nhìn thế nào cũng không thấy giống trẻ mồ côi. Huống hồ túi da tốt kia lại khiến người ta vui tai vui mắt, không kém cạnh Diệp Ân Tuấn.
Thấy Thanh Loan dừng mắt trên người Lăng Thiên Vũ, Thúy vội vàng hỏi: “Công chúa, cô cảm thấy hứng thú với trợ lý Lăng ~ Lăng Duy không?”
“Thế nào? Cô định làm mối cho tôi à?”
Dù mỉm cười, nhưng ánh mắt Thanh Loan lại khiến Thúy ngây ra một lúc, sau đó sợ hãi nói: “Tôi không dám, có điều em trai tôi quen với Lăng Duy trợ lý Lăng này, nghe nói hầu hết mọi việc của cậu chủ nhà họ Lăng đều do anh ta quyết định, cũng là bác Sĩ.
Thanh Loan hơi nhíu mày, lập tức thấy Phương Chính bưng ly rượu đi tới.
“Diên Ly, làm sao lại đứng một mình ở góc này, cũng không đi nói chuyện với mọi người, con xem con đứa bé này, tuổi còn trẻ mà lại sống như người già vậy, đi, kính cậu chủ nhà họ Lăng ly rượu, cũng trẻ ngang nhau, tiếp xúc nhiều một chút cũng tốt.”
Dứt lời, Phương Chính đưa ly rượu trong tay cho Thanh Loan.
Thanh Loan hơi sững sờ, lập tức hiểu ý của Phương Chính.
Lão già này!
Bản thân không lôi kéo được Lăng Thiên Vũ, lần này lại định để cô ta dùng mỹ nhân kế với Lăng Thiên Vũ ư?
Người đàn ông xấu xí dung mạo bị hủy như vậy, cho dù tài trí hơn người, gia tài bạc triệu thì như thế nào?
Phương Diên Ly thật chướng mắt.
Cô ta là người cuồng nhan sắc không được à?
Có điều ánh mắt Phương Chính mang ý tứ rất rõ ràng, mình không đi cũng phải đi.
“Được”
Thanh Loan nhận ly rượu từ trong tay Phương Chính, khóe môi mang theo vẻ châm chọc.
Nếu cô ta đoán không sai, e là trong ly rượu này có cho thêm dược rồi.
Dù gì cô ta cũng là công chúa của một nước, vì lôi kéo một thương nhân thế mà còn phải tự hủy trong sạch sao?
Ha hat Thanh Loan vốn không có cảm tình với Phương Chính, bây giờ càng hết sức chán ghét.
Để cô ta đi lấy lòng một người đàn ông xấu xí?
Nằm mơ đi!
Thanh Loan bưng ly rượu, từng bước đi về phía Lăng Thiên Vũ.
Người chung quanh nhìn thấy Thanh Loan bưng ly rượu đến, không khỏi sửng sốt một chút, mấy người Phương Viên và Vu Phong thì khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Công chúa?
Chẳng qua là con cờ lấy ra thông gia và củng cố thế lực mà thôi, thật tưởng mình có thể tự do tự tại mà sống hay sao?
Thanh Loan không phải không nhìn thấy ánh mắt những người khác, dù biết bọn họ nghĩ về mình như thế nào thì làm sao chứ?
Cô ta chợt quay người, đi về phía người hiện là trợ lý trong mắt người ngoài, đang nói chuyện vui vẻ, Lăng Duy.
“Trợ lý Lăng, có hứng thú uống một ly không?”
/2602
|