Dù sao Vu Phong cũng là đứa con trai duy nhất của ông ta, giờ đây lại chết thảm đến vậy, hơn nữa còn chết trong căn nhà của Phương Chính, chuyện này nếu nói không có liên quan gì đến Phương Chính thì đánh chết ông ta cũng không tin.
Hình như Phương Nghị vừa nhận được tin tức đã gọi cho Phương Chính ngay, giờ Phương Chính đang thảo luận về chuyện đầu tư vào Viện nghiên cứu quân sự cùng Lăng Thiên Vũ giả mạo, cũng chính là Lăng Duy trên quốc yến, lúc nhìn thấy cuộc gọi của Phương Nghị thì hơi sửng sốt, nhưng vẫn ngắt máy.
Chuyện của Phương Nghị chẳng qua chỉ là tiền tài, giờ Phương Chính cảm thấy có thể nhân cơ hội này lôi kéo người nhà họ Lăng mới là quan trọng nhất, nhưng theo Phương Nghị nghĩ, vì đã giết con trai mình, nên Phương Chính mới cố ý không nghe điện thoại.
Lúc này ông như bị dã thú bị chọc giận, liên tục gọi cho Phương Chính, mắt cũng đỏ ngầu.
Lăng Duy liếc nhìn điện thoại của Phương Chính, khẽ nói: “Quốc chủ vẫn nên nghe điện thoại trước đi, đừng làm lỡ chuyện hệ trọng của quốc chủ.”
Giờ Phương Chính đã hơi nóng nảy.
Hôm nay Phương Nghị bị gì vậy?
Hơn nữa có phải mấy năm nay ông đã cho Phương Nghị quá nhiều quá hạn, nên khiến ông ta quên mất rằng ai mới là chủ nhân thật sự của nước T?
Phương Chính hơi giận dữ cầm điện thoại đi ra ngoài, sau khi tới nơi không người mới nghe máy.
“Phương Nghị, giờ tôi có chuyện rất quan trọng cần phải làm, chú có chuyện gì thứ đợi lát nữa tôi sẽ gọi lại cho chú.”
Giọng điệu Phương Chính không được tốt cho lắm.
Nhưng Phương Nghị lại cười khẩy: “Anh gọi cho tôi? E rằng lát nữa anh sẽ phái binh lính tới giết tôi mới đúng”
“Chú đang nói gì thế?”
Phương Chính nhíu chặt mày, cảm thấy giờ Phương Nghị thật sự ngày càng quá phận rồi.
Phương Nghị lạnh lùng nói: “Anh đã giết con trai tôi, giờ còn hỏi tôi đang nói gì ư? Anh cả của tôi ơi, anh có còn nhớ lúc trước anh đã nói, sẽ đối tốt với con trai tôi không? Nhưng giờ người đã chết trong tay anh rồi, anh định giải thích thế nào đây?”
“Chú nói nhăng nói cuội gì đấy? Vu Phong vẫn đang yên ổn trên yến tiệc mà”
Phương Chính cảm thấy Phương Nghị hơi điên rồ rồi.
“Thế à? Vậy anh mở video lên để tôi nói chuyện với con trai tôi xem nào. Nếu thằng bé thật sự ở đó, thì tôi sẽ tự khắc đi lĩnh phạt vì hôm nay đã bất kính với anh, nhưng nếu con trai tôi đã chết, thì anh phải giải thích rõ ràng cho tôi.”
Cuối cùng Phương Chính cũng nghe ra điều gì đó từ trong lời nói của Phương Nghị.
“Vu Phong làm sao?”
“Chết rồi. Anh đừng nói với tôi rằng anh không biết.”
Phương Nghị bỗng hét lớn.
Mấy năm nay ông xa xứ ở bên ngoài kiếm tiền để làm gì? Còn không phải là để cho con trai mình à? Rồi để nhà họ Phương bọn họ chí lớn mạnh mẽ. Giờ mắt thấy đã sắp thành công rồi, ai dè Phương Chính lại dùng xong rồi đá, đúng là một người anh tốt.
Hình như Phương Nghị vừa nhận được tin tức đã gọi cho Phương Chính ngay, giờ Phương Chính đang thảo luận về chuyện đầu tư vào Viện nghiên cứu quân sự cùng Lăng Thiên Vũ giả mạo, cũng chính là Lăng Duy trên quốc yến, lúc nhìn thấy cuộc gọi của Phương Nghị thì hơi sửng sốt, nhưng vẫn ngắt máy.
Chuyện của Phương Nghị chẳng qua chỉ là tiền tài, giờ Phương Chính cảm thấy có thể nhân cơ hội này lôi kéo người nhà họ Lăng mới là quan trọng nhất, nhưng theo Phương Nghị nghĩ, vì đã giết con trai mình, nên Phương Chính mới cố ý không nghe điện thoại.
Lúc này ông như bị dã thú bị chọc giận, liên tục gọi cho Phương Chính, mắt cũng đỏ ngầu.
Lăng Duy liếc nhìn điện thoại của Phương Chính, khẽ nói: “Quốc chủ vẫn nên nghe điện thoại trước đi, đừng làm lỡ chuyện hệ trọng của quốc chủ.”
Giờ Phương Chính đã hơi nóng nảy.
Hôm nay Phương Nghị bị gì vậy?
Hơn nữa có phải mấy năm nay ông đã cho Phương Nghị quá nhiều quá hạn, nên khiến ông ta quên mất rằng ai mới là chủ nhân thật sự của nước T?
Phương Chính hơi giận dữ cầm điện thoại đi ra ngoài, sau khi tới nơi không người mới nghe máy.
“Phương Nghị, giờ tôi có chuyện rất quan trọng cần phải làm, chú có chuyện gì thứ đợi lát nữa tôi sẽ gọi lại cho chú.”
Giọng điệu Phương Chính không được tốt cho lắm.
Nhưng Phương Nghị lại cười khẩy: “Anh gọi cho tôi? E rằng lát nữa anh sẽ phái binh lính tới giết tôi mới đúng”
“Chú đang nói gì thế?”
Phương Chính nhíu chặt mày, cảm thấy giờ Phương Nghị thật sự ngày càng quá phận rồi.
Phương Nghị lạnh lùng nói: “Anh đã giết con trai tôi, giờ còn hỏi tôi đang nói gì ư? Anh cả của tôi ơi, anh có còn nhớ lúc trước anh đã nói, sẽ đối tốt với con trai tôi không? Nhưng giờ người đã chết trong tay anh rồi, anh định giải thích thế nào đây?”
“Chú nói nhăng nói cuội gì đấy? Vu Phong vẫn đang yên ổn trên yến tiệc mà”
Phương Chính cảm thấy Phương Nghị hơi điên rồ rồi.
“Thế à? Vậy anh mở video lên để tôi nói chuyện với con trai tôi xem nào. Nếu thằng bé thật sự ở đó, thì tôi sẽ tự khắc đi lĩnh phạt vì hôm nay đã bất kính với anh, nhưng nếu con trai tôi đã chết, thì anh phải giải thích rõ ràng cho tôi.”
Cuối cùng Phương Chính cũng nghe ra điều gì đó từ trong lời nói của Phương Nghị.
“Vu Phong làm sao?”
“Chết rồi. Anh đừng nói với tôi rằng anh không biết.”
Phương Nghị bỗng hét lớn.
Mấy năm nay ông xa xứ ở bên ngoài kiếm tiền để làm gì? Còn không phải là để cho con trai mình à? Rồi để nhà họ Phương bọn họ chí lớn mạnh mẽ. Giờ mắt thấy đã sắp thành công rồi, ai dè Phương Chính lại dùng xong rồi đá, đúng là một người anh tốt.
/2602
|