"Lại làm phẫu thuật vào ngày mai à?"
Diệp Ân Tuấn quả thật rất bất ngờ về tin tức này.
Mặc dù anh biết tình hình của Thẩm Nghê Nghê không tốt lắm, nhưng vẫn không ngờ lại xấu tới như vậy.
Bà cụ Diệp thở dài nói: "Lần này đường sá xa xôi, sức khỏe của Nghê Nghê không chịu nổi. Nếu không phải bất đắc dĩ, mẹ nghĩ Hạ Lan cũng sẽ không để Nghê Nghê lặn lội đường xa trở về đâu. Nhưng nếu đã vậy, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức, không phải sao? Bác sĩ nói tốt nhất là bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật vào ngày mai. Tình trạng sức khỏe của con gần đây cũng không được tốt lắm, nên cần nghỉ ngơi một hai ngày để hồi phục. Vì Nghê Nghê cũng là vì bản thân con, hai ngày tới con tốt nhất đừng đi đâu cả."
Thật ra không phải bà cụ Diệp muốn ép Diệp Ân Tuấn. Anh đã từng ấy tuổi rồi, bà cụ Diệp chỉ đưa ra kiến nghị của mình.
Diệp Ân Tuấn trầm ngâm một lát mới nói: "Mẹ, con biết rồi. Nhưng tối nay con vẫn phải ra ngoài một chuyến. Con hứa với mẹ sẽ về vào sáng mai, sau đó nghỉ ngơi một hai ngày cho khỏe lại bắt đầu phẫu thuật cùng Nghê Nghê."
"Con xác định tối nay con ra ngoài, sáng mai có thể về sao?"
Cho dù bà cụ Diệp không biết Diệp Ân Tuấn ra ngoài làm gì, nhưng tình hình hiện nay không lạc quan lắm, bọn họ đều đang chạy thi với thời gian, rất nhiều chuyện không phải nói ra là có thể làm được.
Diệp Ân Tuấn lập tức im lặng.
Anh chỉ muốn đi thăm Thẩm Hạ Lan, muốn qua xem cô có tốt không, muốn xác định sự tồn tại của cô. Nếu không đi, Diệp Ân Tuấn luôn cảm thấy trong lòng bất an, thậm chí cảm giác như thiếu cái gì đó vậy.
Nhưng bây giờ có thể gặp phải chuyện khác không, có thể trở về đúng lúc hay không, anh vẫn không chắc lắm.
Anh có nên đi hay không đây?
Sau khi làm phẫu thuật cho Thẩm Nghê Nghê, anh sẽ không thể xuống giường ít nhất mười ngày, nửa tháng.
Nếu bắt mười ngày, nửa tháng không gặp Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình căn bản không chịu nổi.
Biết cô không sao nhưng không thấy tận mắt thấy cô khỏe mạnh, dù thế nào anh cũng không yên tâm được.
Trái tim muốn gặp Thẩm Hạ Lan quả thật chẳng khác nào mọc cánh, căn bản không thu lại được.
Diệp Ân Tuấn suy nghĩ một lát mới nói: "Mẹ, con sẽ cố gắng nhanh chóng trở về."
Thấy Diệp Ân Tuấn đã nói đến mức này, bà cụ Diệp không khuyên anh nữa.
"Vậy con đi sớm về sớm, chú ý an toàn."
"Cảm ơn mẹ."
Diệp Ân Tuấn quay người rời đi, lại nghe Thẩm Minh Triết đứng ở tầng hai, tay vịn cầu thang nói: "Sáng mai, ba nhất định phải trở về đấy!"
Diệp Ân Tuấn nhìn đôi mắt phượng tuyệt đẹp của con trai và mỉm cười, sau đó xoay người rời khỏi nhà cũ của nhà họ Diệp.
Diệp Ân Tuấn lặng lẽ rời đi nên chẳng có mấy ai chú ý tới, thậm chí ngay cả Tống Đình cũng không biết.
Khi anh đến căn cứ thì Thẩm Hạ Lan không ở đó. Anh tới phòng của Thẩm Hạ Lan. Ở đây vẫn còn dấu vết cô từng ở lại.
Dường như trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm đặc biệt của cô.
Diệp Ân Tuấn đi tới phòng giám sát.
Mọi người vừa thấy Diệp Ân Tuấn tới thì vội vàng đứng lên, lại bị anh ngăn lại.
"Tôi muốn xem cảnh Thẩm Hạ Lan và Diêm Chấn đi vào trong núi."
Căn cứ huấn luyện bên phía bọn họ đều có hệ thống theo dõi, có thể xem trong máy tính.
Người của phòng giám sát nhanh chóng cắt hình ảnh qua.
Chỉ thấy dáng người Thẩm Hạ Lan gầy yếu đang mang theo vật nặng đi về phía trước. Mà Diêm Chấn có vẻ dạy rất nghiêm khắc.
Trán Thẩm Hạ Lan đầy mồ hôi, thậm chí quần áo cũng ướt sũng nhưng vẫn đi tiếp.
Tim Diệp Ân Tuấn đau thắt từng cơn.
Tim anh đau nhưng không có cách nào ngăn cản được.
Có thể Thẩm Hạ Lan nói đúng, bọn họ đều tự nhận là mình sẽ bảo vệ tốt cho Thẩm Hạ Lan, nhưng ai trên thế giới này có thể thật sự bảo vệ tốt cho người khác chứ?
Tới lúc thật sự gặp phải nguy hiểm, vĩnh viễn chỉ có mình mới có thể bảo vệ tốt cho mình.
"Còn có khóa học gì nữa?"
"Quyền anh và đối kháng."
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày khi nghe được lời người của phòng giám sát nói,.
"Bọn họ tiến hành ở đâu?"
"Ở sân huấn luyện sâu trong núi."
"Anh chuẩn bị xe cho tôi, để tôi tới dậy khóa học kia."
Diệp Ân Tuấn vừa nói ra lời này, tất cả mọi người sửng sốt.
Anh đã rất nhiều năm không tự mình huấn luyện học viên.
Nhưng tất cả mọi người không nói gì, vội vàng chuẩn bị xe cho anh.
Diệp Ân Tuấn lập tức lái xe không ngừng tới sân huấn luyện.
Anh đã thay đổi tất cả trang bị trên người, đeo khăn trùm đầu và gọi điện thoại trước cho Diêm Chấn.
Mặc dù Diêm Chấn hơi chấn động nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ nói với Thẩm Hạ Lan: "Trong sân huấn luyện quyền anh có huấn luyện viên khác đang chờ cô, cô phải cố gắng lên."
Thẩm Hạ Lan thoáng ngây người nhưng không suy nghĩ nhiều.
Cô vẫn cho rằng Diêm Chấn sẽ huấn luyện cô tới cùng, nhưng xem ra cô đã suy nghĩ nhiều rồi. Thẩm Hạ Lan không có ý kiến gì về sắp xếp của căn cứ.
Sau khi kết thúc đợt chạy việt dã cự ly dài, Thẩm Hạ Lan cũng mệt lả rồi.
Trong biển rộng, cô cảm nhận được sâu sắc nỗi khủng hoảng đó.
Không ai không sợ chết, cô cũng sợ chết. Trước kia cô cho rằng mình không sợ chết. Nhưng khi thật sự đối mặt với Tử Thần, cô mới phát hiện ra cô có quá nhiều người không nỡ rời xa.
Con trai, con gái, Diệp Ân Tuấn, còn có ba mẹ nhà họ Thẩm, cô đều không buông xuống được.
Cô không muốn chết, cô muốn sống. Nhưng bây giờ mọi người bên ngoài đều là mối uy hiếp đối với cô. Bất kể là Đường Trình Siêu hay Thím Trương và ai đó nghi ngờ đứng phía sau, nếu cô vẫn nhu nhược, không có năng lực như vậy thì phải làm sao?
Lẽ nào mỗi lần đều chờ người ta bảo vệ à?
Mỗi người đều có chuyện mình cần làm, ai có thể thật sự bảo vệ được người khác? Hơn nữa cô cũng không muốn làm gánh nặng cho bất kỳ ai.
Sau khi trở lại sân huấn luyện, Thẩm Hạ Lan ngã trên mặt đất hoàn toàn tê liệt.
Diêm Chấn không biết đã ra ngoài từ lúc nào.
Thẩm Hạ Lan cảm giác sân huấn luyện đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh tới mức dường như có thể nghe được tiếng kim rơi, yên tĩnh tới mức chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập vang như tiếng sấm.
Cô quá mệt, thậm chí chẳng còn sức để đứng dậy uống nước nữa.
Đúng lúc này, một cốc nước ấm được đưa tới trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan thoáng ngây người rồi theo bản năng ngẩng đầu lên. Cô chỉ thấy một người đeo mặt nạ đang đứng ở trước mặt mình, nhìn qua có vẻ là một người đàn ông.
"Anh là huấn luyện viên à?"
Thẩm Hạ Lan thở hổn hển hỏi.
Mặt cô ửng hồng, người mệt lả, thậm chí nói chuyện cũng có phần chậm chạp. Diệp Ân Tuấn hơi lo lắng về kiểu huấn luyện quá tải này. Cô thật sự có thể tiếp nhận được những chương trình huấn luyện đó sao?
Cô không phải được huấn luyện ngay từ đầu. Kiểu nửa đường xuất gia này kiêng kị nhất là thấp thỏm không yên và nóng lòng muốn thành công. Nhưng bây giờ anh nói, liệu Thẩm Hạ Lan sẽ nghe không?
Nhớ mong suốt mấy ngày qua giống như nước lũ được mở van, hoàn toàn tràn ra.
Diệp Ân Tuấn tham lam nhìn từng centimet lộ ra trên cơ thể cô, nhìn tới mức Thẩm Hạ Lan hơi sợ hãi.
Huấn luyện viên này sẽ không phải là một tên biến thái chứ?
Sao ánh mắt này lại nóng bỏng như vậy?
Cảm giác hơi giống với Diệp Ân Tuấn.
Nhưng chắc chắn không phải đâu!
Diệp Ân Tuấn sẽ không tới đây vào lúc này.
Cho dù cô đã nói rõ với tổng bộ về tình hình của mình, cũng bảo tổng bộ nói cho Diệp Ân Tuấn biết quyết định của mình, nhưng với những chuyện đang đè nặng trên vai anh, anh nhất thời không thể qua được.
Sau khi Thẩm Hạ Lan phân tích xong, ít nhiều hơi thất vọng nhưng nhanh chóng biến mất.
Cô không già mồm cãi láo, uống nước ấm xong mới phát hiện ra mình dường như đã có chút sức lực. Lúc này cô mới đứng lên.
"Huấn luyện viên, tôi đi thay quần áo trước, anh tạm thời chờ tôi một lát."
Thẩm Hạ Lan nói chuyện vô cùng lễ phép, làm Diệp Ân Tuấn có phần không thích ứng được với điều này, cũng không biết nên nói gì.
Anh mở miệng bây giờ à?
Nếu để Thẩm Hạ Lan biết, anh còn dạy cô thế nào được?
Không biết vì sao, anh không muốn để cho người khác tiếp xúc Thẩm Hạ Lan để dạy kỹ thuật đối kháng.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn chẳng nói lời nào thì cũng im lặng. Cô cho rằng huấn luyện viên vốn chính là người tiếc chữ như vàng giống Diêm Chấn vậy. Lúc này, cô mới đi vào phòng thay quần áo.
Diệp Ân Tuấn thấy chân cô đi cũng run rẩy.
Người phụ nữ quật cường này!
Nghỉ ngơi thêm một lát cũng đâu có sao.
Nhưng anh không nói gì, đúng lúc chặn lại thương tiếc của mình.
Thẩm Hạ Lan thay quần áo rất nhanh. Khi cô thay xong và đi ra, Diệp Ân Tuấn còn chưa uống hết một cốc nước.
Nhìn anh uống nước, Thẩm Hạ Lan chợt cảm giác như nhìn thấy Diệp Ân Tuấn vậy.
Dáng người huấn luyện viên này đúng là có hơi giống Diệp Ân Tuấn.
Cô không khỏi lắc đầu cười gượng.
Có lẽ tại cô thật sự quá nhớ Diệp Ân Tuấn thôi.
Nhớ tới mức bây giờ cô ở trong núi lớn, có thể lấy bất kỳ ai ra thay thế cho Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười và mới đi tới trước mặt Diệp Ân Tuấn.
"Huấn luyện viên, tôi đã sẵn sàng."
Diệp Ân Tuấn lại liếc nhìn cô. Cái nhìn này làm trong lòng Thẩm Hạ Lan càng khó chịu hơn.
Mắt người này thật đẹp, không ngờ lại giống hệt với Diệp Ân. Lẽ nào...
Cô chợt nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên sửng sốt tới há hốc miệng.
"Anh… anh là..."
"Xác định đã sẵn sàng rồi sao?"
Diệp Ân Tuấn vẫn mở miệng, nhưng giọng khàn hơn, trầm hơn rất nhiều.
Anh mệt nhọc suốt mấy ngày nay nên cổ họng rất khó chịu. Trước đây không lâu, anh bị thằng nhóc thối Thẩm Minh Triết chọc tức tới nôn ra máu, dây thanh quản cũng hơi đau.
Con ngươi của Thẩm Hạ Lan giãn ra.
Thấy cô như vậy, Diệp Ân Tuấn còn tưởng thân phận của mình đã bị lộ.
Anh cuối cùng vẫn không thể che giấu được mình, giọng nói không khỏi dịu dàng hơn rất nhiều.
"Một trận này có thể tương đối vất vả, em xác định muốn học chứ?"
"Xác định và khẳng định."
Thẩm Hạ Lan kiên định gật đầu, nhưng lại hơi tò mò nhìn Diệp Ân Tuấn nói: "Ngài có thể lấy mặt nạ xuống cho tôi xem qua được không? Chỉ nhìn qua là được rồi."
Diệp Ân Tuấn mỉm cười trước yêu cầu này của Thẩm Hạ Lan.
Dù sao đã bị lộ, anh cũng có thể không cần tiếp tục che giấu nữa.
Diệp Ân Tuấn kéo mũ của mình xuống. Một gương mặt có phần tiều tụy lập tức hiện ra trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vội vàng che miệng, có vẻ rất kinh ngạc.
Diệp Ân Tuấn khẽ cong môi, chờ cái ôm gặp lại sau tai họa của Thẩm Hạ Lan. Nhưng Thẩm Hạ Lan lại che miệng lùi lại hai bước, nhìn anh từ trái sang phải, một lúc sau mới nói: "Giống! Quá giống!"
"Giống cái gì?"
Diệp Ân Tuấn hơi buồn bực.
Thẩm Hạ Lan lại khẽ nói: "Chú quả thật quá giống với chồng tôi, rõ ràng là giống nhau như đúc!"
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn lập tức khó coi.
"Em nghĩ anh là ai?"
"Chú út, tôi biết là chú. Ân Tuấn từng nói với tôi về chú. Anh ấy nói chú tên là Diệp Nam Phương đúng không? Nếu chúng ta đều là người một nhà, vậy tôi cũng không cần câu nệ nữa. Nhưng tôi thật không ngờ đấy. Những cặp song sinh thường giống nhau, nhưng tôi không ngờ lại giống hệt tới như vậy. Chiều cao, gương mặt, thậm chí ngay cả giọng nói cũng hơi giống. Nếu không phải giọng chú khàn hơn, có lẽ tôi đã nhận nhầm chú thành chồng tôi rồi."
Thẩm Hạ Lan cười ha hả nói. Mặt Diệp Ân Tuấn lại càng lúc càng khó coi.
"Thật không? Em xác định em sẽ không nhận nhầm chồng mình chứ?"
Giọng anh ngầm hơi áp lực. Nhưng Thẩm Hạ Lan lỗ mãng lại không nghe ra được, còn đắc ý nói: "Tuyệt đối sẽ không nhận nhầm được!"
Đúng lúc này, Diệp Ân Tuấn chợt bước tới và nắm lấy cổ tay cô, khí thế kia làm Thẩm Hạ Lan bối rối.
Diệp Ân Tuấn quả thật rất bất ngờ về tin tức này.
Mặc dù anh biết tình hình của Thẩm Nghê Nghê không tốt lắm, nhưng vẫn không ngờ lại xấu tới như vậy.
Bà cụ Diệp thở dài nói: "Lần này đường sá xa xôi, sức khỏe của Nghê Nghê không chịu nổi. Nếu không phải bất đắc dĩ, mẹ nghĩ Hạ Lan cũng sẽ không để Nghê Nghê lặn lội đường xa trở về đâu. Nhưng nếu đã vậy, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức, không phải sao? Bác sĩ nói tốt nhất là bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật vào ngày mai. Tình trạng sức khỏe của con gần đây cũng không được tốt lắm, nên cần nghỉ ngơi một hai ngày để hồi phục. Vì Nghê Nghê cũng là vì bản thân con, hai ngày tới con tốt nhất đừng đi đâu cả."
Thật ra không phải bà cụ Diệp muốn ép Diệp Ân Tuấn. Anh đã từng ấy tuổi rồi, bà cụ Diệp chỉ đưa ra kiến nghị của mình.
Diệp Ân Tuấn trầm ngâm một lát mới nói: "Mẹ, con biết rồi. Nhưng tối nay con vẫn phải ra ngoài một chuyến. Con hứa với mẹ sẽ về vào sáng mai, sau đó nghỉ ngơi một hai ngày cho khỏe lại bắt đầu phẫu thuật cùng Nghê Nghê."
"Con xác định tối nay con ra ngoài, sáng mai có thể về sao?"
Cho dù bà cụ Diệp không biết Diệp Ân Tuấn ra ngoài làm gì, nhưng tình hình hiện nay không lạc quan lắm, bọn họ đều đang chạy thi với thời gian, rất nhiều chuyện không phải nói ra là có thể làm được.
Diệp Ân Tuấn lập tức im lặng.
Anh chỉ muốn đi thăm Thẩm Hạ Lan, muốn qua xem cô có tốt không, muốn xác định sự tồn tại của cô. Nếu không đi, Diệp Ân Tuấn luôn cảm thấy trong lòng bất an, thậm chí cảm giác như thiếu cái gì đó vậy.
Nhưng bây giờ có thể gặp phải chuyện khác không, có thể trở về đúng lúc hay không, anh vẫn không chắc lắm.
Anh có nên đi hay không đây?
Sau khi làm phẫu thuật cho Thẩm Nghê Nghê, anh sẽ không thể xuống giường ít nhất mười ngày, nửa tháng.
Nếu bắt mười ngày, nửa tháng không gặp Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình căn bản không chịu nổi.
Biết cô không sao nhưng không thấy tận mắt thấy cô khỏe mạnh, dù thế nào anh cũng không yên tâm được.
Trái tim muốn gặp Thẩm Hạ Lan quả thật chẳng khác nào mọc cánh, căn bản không thu lại được.
Diệp Ân Tuấn suy nghĩ một lát mới nói: "Mẹ, con sẽ cố gắng nhanh chóng trở về."
Thấy Diệp Ân Tuấn đã nói đến mức này, bà cụ Diệp không khuyên anh nữa.
"Vậy con đi sớm về sớm, chú ý an toàn."
"Cảm ơn mẹ."
Diệp Ân Tuấn quay người rời đi, lại nghe Thẩm Minh Triết đứng ở tầng hai, tay vịn cầu thang nói: "Sáng mai, ba nhất định phải trở về đấy!"
Diệp Ân Tuấn nhìn đôi mắt phượng tuyệt đẹp của con trai và mỉm cười, sau đó xoay người rời khỏi nhà cũ của nhà họ Diệp.
Diệp Ân Tuấn lặng lẽ rời đi nên chẳng có mấy ai chú ý tới, thậm chí ngay cả Tống Đình cũng không biết.
Khi anh đến căn cứ thì Thẩm Hạ Lan không ở đó. Anh tới phòng của Thẩm Hạ Lan. Ở đây vẫn còn dấu vết cô từng ở lại.
Dường như trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm đặc biệt của cô.
Diệp Ân Tuấn đi tới phòng giám sát.
Mọi người vừa thấy Diệp Ân Tuấn tới thì vội vàng đứng lên, lại bị anh ngăn lại.
"Tôi muốn xem cảnh Thẩm Hạ Lan và Diêm Chấn đi vào trong núi."
Căn cứ huấn luyện bên phía bọn họ đều có hệ thống theo dõi, có thể xem trong máy tính.
Người của phòng giám sát nhanh chóng cắt hình ảnh qua.
Chỉ thấy dáng người Thẩm Hạ Lan gầy yếu đang mang theo vật nặng đi về phía trước. Mà Diêm Chấn có vẻ dạy rất nghiêm khắc.
Trán Thẩm Hạ Lan đầy mồ hôi, thậm chí quần áo cũng ướt sũng nhưng vẫn đi tiếp.
Tim Diệp Ân Tuấn đau thắt từng cơn.
Tim anh đau nhưng không có cách nào ngăn cản được.
Có thể Thẩm Hạ Lan nói đúng, bọn họ đều tự nhận là mình sẽ bảo vệ tốt cho Thẩm Hạ Lan, nhưng ai trên thế giới này có thể thật sự bảo vệ tốt cho người khác chứ?
Tới lúc thật sự gặp phải nguy hiểm, vĩnh viễn chỉ có mình mới có thể bảo vệ tốt cho mình.
"Còn có khóa học gì nữa?"
"Quyền anh và đối kháng."
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày khi nghe được lời người của phòng giám sát nói,.
"Bọn họ tiến hành ở đâu?"
"Ở sân huấn luyện sâu trong núi."
"Anh chuẩn bị xe cho tôi, để tôi tới dậy khóa học kia."
Diệp Ân Tuấn vừa nói ra lời này, tất cả mọi người sửng sốt.
Anh đã rất nhiều năm không tự mình huấn luyện học viên.
Nhưng tất cả mọi người không nói gì, vội vàng chuẩn bị xe cho anh.
Diệp Ân Tuấn lập tức lái xe không ngừng tới sân huấn luyện.
Anh đã thay đổi tất cả trang bị trên người, đeo khăn trùm đầu và gọi điện thoại trước cho Diêm Chấn.
Mặc dù Diêm Chấn hơi chấn động nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ nói với Thẩm Hạ Lan: "Trong sân huấn luyện quyền anh có huấn luyện viên khác đang chờ cô, cô phải cố gắng lên."
Thẩm Hạ Lan thoáng ngây người nhưng không suy nghĩ nhiều.
Cô vẫn cho rằng Diêm Chấn sẽ huấn luyện cô tới cùng, nhưng xem ra cô đã suy nghĩ nhiều rồi. Thẩm Hạ Lan không có ý kiến gì về sắp xếp của căn cứ.
Sau khi kết thúc đợt chạy việt dã cự ly dài, Thẩm Hạ Lan cũng mệt lả rồi.
Trong biển rộng, cô cảm nhận được sâu sắc nỗi khủng hoảng đó.
Không ai không sợ chết, cô cũng sợ chết. Trước kia cô cho rằng mình không sợ chết. Nhưng khi thật sự đối mặt với Tử Thần, cô mới phát hiện ra cô có quá nhiều người không nỡ rời xa.
Con trai, con gái, Diệp Ân Tuấn, còn có ba mẹ nhà họ Thẩm, cô đều không buông xuống được.
Cô không muốn chết, cô muốn sống. Nhưng bây giờ mọi người bên ngoài đều là mối uy hiếp đối với cô. Bất kể là Đường Trình Siêu hay Thím Trương và ai đó nghi ngờ đứng phía sau, nếu cô vẫn nhu nhược, không có năng lực như vậy thì phải làm sao?
Lẽ nào mỗi lần đều chờ người ta bảo vệ à?
Mỗi người đều có chuyện mình cần làm, ai có thể thật sự bảo vệ được người khác? Hơn nữa cô cũng không muốn làm gánh nặng cho bất kỳ ai.
Sau khi trở lại sân huấn luyện, Thẩm Hạ Lan ngã trên mặt đất hoàn toàn tê liệt.
Diêm Chấn không biết đã ra ngoài từ lúc nào.
Thẩm Hạ Lan cảm giác sân huấn luyện đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh tới mức dường như có thể nghe được tiếng kim rơi, yên tĩnh tới mức chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập vang như tiếng sấm.
Cô quá mệt, thậm chí chẳng còn sức để đứng dậy uống nước nữa.
Đúng lúc này, một cốc nước ấm được đưa tới trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan thoáng ngây người rồi theo bản năng ngẩng đầu lên. Cô chỉ thấy một người đeo mặt nạ đang đứng ở trước mặt mình, nhìn qua có vẻ là một người đàn ông.
"Anh là huấn luyện viên à?"
Thẩm Hạ Lan thở hổn hển hỏi.
Mặt cô ửng hồng, người mệt lả, thậm chí nói chuyện cũng có phần chậm chạp. Diệp Ân Tuấn hơi lo lắng về kiểu huấn luyện quá tải này. Cô thật sự có thể tiếp nhận được những chương trình huấn luyện đó sao?
Cô không phải được huấn luyện ngay từ đầu. Kiểu nửa đường xuất gia này kiêng kị nhất là thấp thỏm không yên và nóng lòng muốn thành công. Nhưng bây giờ anh nói, liệu Thẩm Hạ Lan sẽ nghe không?
Nhớ mong suốt mấy ngày qua giống như nước lũ được mở van, hoàn toàn tràn ra.
Diệp Ân Tuấn tham lam nhìn từng centimet lộ ra trên cơ thể cô, nhìn tới mức Thẩm Hạ Lan hơi sợ hãi.
Huấn luyện viên này sẽ không phải là một tên biến thái chứ?
Sao ánh mắt này lại nóng bỏng như vậy?
Cảm giác hơi giống với Diệp Ân Tuấn.
Nhưng chắc chắn không phải đâu!
Diệp Ân Tuấn sẽ không tới đây vào lúc này.
Cho dù cô đã nói rõ với tổng bộ về tình hình của mình, cũng bảo tổng bộ nói cho Diệp Ân Tuấn biết quyết định của mình, nhưng với những chuyện đang đè nặng trên vai anh, anh nhất thời không thể qua được.
Sau khi Thẩm Hạ Lan phân tích xong, ít nhiều hơi thất vọng nhưng nhanh chóng biến mất.
Cô không già mồm cãi láo, uống nước ấm xong mới phát hiện ra mình dường như đã có chút sức lực. Lúc này cô mới đứng lên.
"Huấn luyện viên, tôi đi thay quần áo trước, anh tạm thời chờ tôi một lát."
Thẩm Hạ Lan nói chuyện vô cùng lễ phép, làm Diệp Ân Tuấn có phần không thích ứng được với điều này, cũng không biết nên nói gì.
Anh mở miệng bây giờ à?
Nếu để Thẩm Hạ Lan biết, anh còn dạy cô thế nào được?
Không biết vì sao, anh không muốn để cho người khác tiếp xúc Thẩm Hạ Lan để dạy kỹ thuật đối kháng.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn chẳng nói lời nào thì cũng im lặng. Cô cho rằng huấn luyện viên vốn chính là người tiếc chữ như vàng giống Diêm Chấn vậy. Lúc này, cô mới đi vào phòng thay quần áo.
Diệp Ân Tuấn thấy chân cô đi cũng run rẩy.
Người phụ nữ quật cường này!
Nghỉ ngơi thêm một lát cũng đâu có sao.
Nhưng anh không nói gì, đúng lúc chặn lại thương tiếc của mình.
Thẩm Hạ Lan thay quần áo rất nhanh. Khi cô thay xong và đi ra, Diệp Ân Tuấn còn chưa uống hết một cốc nước.
Nhìn anh uống nước, Thẩm Hạ Lan chợt cảm giác như nhìn thấy Diệp Ân Tuấn vậy.
Dáng người huấn luyện viên này đúng là có hơi giống Diệp Ân Tuấn.
Cô không khỏi lắc đầu cười gượng.
Có lẽ tại cô thật sự quá nhớ Diệp Ân Tuấn thôi.
Nhớ tới mức bây giờ cô ở trong núi lớn, có thể lấy bất kỳ ai ra thay thế cho Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan mỉm cười và mới đi tới trước mặt Diệp Ân Tuấn.
"Huấn luyện viên, tôi đã sẵn sàng."
Diệp Ân Tuấn lại liếc nhìn cô. Cái nhìn này làm trong lòng Thẩm Hạ Lan càng khó chịu hơn.
Mắt người này thật đẹp, không ngờ lại giống hệt với Diệp Ân. Lẽ nào...
Cô chợt nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên sửng sốt tới há hốc miệng.
"Anh… anh là..."
"Xác định đã sẵn sàng rồi sao?"
Diệp Ân Tuấn vẫn mở miệng, nhưng giọng khàn hơn, trầm hơn rất nhiều.
Anh mệt nhọc suốt mấy ngày nay nên cổ họng rất khó chịu. Trước đây không lâu, anh bị thằng nhóc thối Thẩm Minh Triết chọc tức tới nôn ra máu, dây thanh quản cũng hơi đau.
Con ngươi của Thẩm Hạ Lan giãn ra.
Thấy cô như vậy, Diệp Ân Tuấn còn tưởng thân phận của mình đã bị lộ.
Anh cuối cùng vẫn không thể che giấu được mình, giọng nói không khỏi dịu dàng hơn rất nhiều.
"Một trận này có thể tương đối vất vả, em xác định muốn học chứ?"
"Xác định và khẳng định."
Thẩm Hạ Lan kiên định gật đầu, nhưng lại hơi tò mò nhìn Diệp Ân Tuấn nói: "Ngài có thể lấy mặt nạ xuống cho tôi xem qua được không? Chỉ nhìn qua là được rồi."
Diệp Ân Tuấn mỉm cười trước yêu cầu này của Thẩm Hạ Lan.
Dù sao đã bị lộ, anh cũng có thể không cần tiếp tục che giấu nữa.
Diệp Ân Tuấn kéo mũ của mình xuống. Một gương mặt có phần tiều tụy lập tức hiện ra trước mặt Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vội vàng che miệng, có vẻ rất kinh ngạc.
Diệp Ân Tuấn khẽ cong môi, chờ cái ôm gặp lại sau tai họa của Thẩm Hạ Lan. Nhưng Thẩm Hạ Lan lại che miệng lùi lại hai bước, nhìn anh từ trái sang phải, một lúc sau mới nói: "Giống! Quá giống!"
"Giống cái gì?"
Diệp Ân Tuấn hơi buồn bực.
Thẩm Hạ Lan lại khẽ nói: "Chú quả thật quá giống với chồng tôi, rõ ràng là giống nhau như đúc!"
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn lập tức khó coi.
"Em nghĩ anh là ai?"
"Chú út, tôi biết là chú. Ân Tuấn từng nói với tôi về chú. Anh ấy nói chú tên là Diệp Nam Phương đúng không? Nếu chúng ta đều là người một nhà, vậy tôi cũng không cần câu nệ nữa. Nhưng tôi thật không ngờ đấy. Những cặp song sinh thường giống nhau, nhưng tôi không ngờ lại giống hệt tới như vậy. Chiều cao, gương mặt, thậm chí ngay cả giọng nói cũng hơi giống. Nếu không phải giọng chú khàn hơn, có lẽ tôi đã nhận nhầm chú thành chồng tôi rồi."
Thẩm Hạ Lan cười ha hả nói. Mặt Diệp Ân Tuấn lại càng lúc càng khó coi.
"Thật không? Em xác định em sẽ không nhận nhầm chồng mình chứ?"
Giọng anh ngầm hơi áp lực. Nhưng Thẩm Hạ Lan lỗ mãng lại không nghe ra được, còn đắc ý nói: "Tuyệt đối sẽ không nhận nhầm được!"
Đúng lúc này, Diệp Ân Tuấn chợt bước tới và nắm lấy cổ tay cô, khí thế kia làm Thẩm Hạ Lan bối rối.
/2602
|