Ánh mắt Lăng Thiên Vũ dịu dàng, mặc dù nói ra thân thế, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn chướng mắt với anh ta.
Anh đứng chắn trước mặt Thẩm Hạ Lan, giọng điệu không phải là tốt lắm: “Anh nói anh là anh vợ tôi thì nhất định là phải à? Chuyện này tôi còn chưa điều tra đâu nhé.”
“Không cần đâu, em vẫn luôn cảm thấy anh ấy rất thân quen, giống như từng gặp ở đâu rồi. Bây giờ nhìn lại, hóa ra là vì anh ấy giống chú hai và dì, cho nên mới làm cho em có cảm giác quen thuộc. Ân Tuấn, thứ huyết mạch đúng là rất kỳ diệu. Em lại có thêm một người anh trai, anh không thấy vui cho em sao?”
Thẩm Hạ Lan thực sự rất vui.
Bản thân cô chỉ hi vọng ba mẹ có thể ở bên cạnh, đáng tiếc nguyện vọng này không có cách nào thực hiện được. Bây giờ biết mình còn một người anh trai, thì không khỏi mừng rỡ.
Mặt Diệp Ân Tuấn đen đi một chút, nhưng nhớ tới những gì Thẩm Hạ Lan trải qua, anh lại bình thường lại.
Được rồi, sau này vợ mình sẽ được yêu thương vây quanh, cũng là một việc không tệ, chỉ e địa vị của người chồng này sẽ càng ngày càng thấp.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn buồn bực, đương nhiên phải nhường đường.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng không lo được tâm trạng Diệp Ân Tuấn thế nào, cực kỳ mừng rỡ mà nhào vào trong lòng Lăng Thiên Vũ.
“Anh, anh họ, anh hail”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên thấy có thêm một người anh trai thật là tốt.
Lăng Thiên Vũ được cô gọi một tiếng, trong lòng như nở hoa. Dù trên mặt đau dữ dội nhưng cũng cảm thấy đáng.
Anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan đầy cưng chiều, cười nói: “Tốt quá, có được một cô em gái như em.”
“Đương nhiên rồi. Khi nào về nước, em nhất định phải bảo chú hai làm thật nhiều mâm, để cho tất cả mọi người đều biết anh là trưởng tử của nhà họ Hoắc chúng ta.”
Lời này của Thẩm Hạ Lan cũng là điều trong lòng Lăng Thiên Vũ luôn hướng về, nhưng cũng hạ giọng nói: “Muốn về nước, đầu tiên phải giải quyết Phương Chính và Phương Nghị đã.
Chúng ta không thể nào nhúng tay vào chuyện quốc gia đại sự của bọn họ, việc thuộc về nước T, nếu chúng †ay nhúng ta sẽ dẫn tới tranh chấp quốc tế, cũng mang tới bất lợi cho quốc gia.
Cho nên biện pháp tốt nhất chính là khiến bọn họ loạn trong, có người có thể thay vào vị trí của Phương Chính, từ đó kết liên minh với nước ta.
Đến lúc đó, Phương Chính và Phương Nghị tất bị đẩy lên ghế thẩm phán, Liên hiệp quốc cũng sẽ cho chúng ta một lời giải thích công bằng.”
Điểm này trái lại không mưu mà hợp với suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn.
Sở dĩ Diệp Ân Tuấn để Phương Chính và Phương Nghị nội đấu cũng vì nguyên nhân này.
Thẩm Hạ Lan nghe ra ý trong lời nói của Lăng Thiên Vũ.
“Anh, không phải anh cũng muốn để anh họ lên ngôi chứ?”
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới ý thức được Lăng Thiên Vũ và Phương Nguyên là anh em cùng mẹ khác cha.”
“Có gì không thể? Anh em của mình vẫn luôn đáng tin hơn.”
“Nhưng anh ta đâu biết anh là anh của anh ta”
Anh đứng chắn trước mặt Thẩm Hạ Lan, giọng điệu không phải là tốt lắm: “Anh nói anh là anh vợ tôi thì nhất định là phải à? Chuyện này tôi còn chưa điều tra đâu nhé.”
“Không cần đâu, em vẫn luôn cảm thấy anh ấy rất thân quen, giống như từng gặp ở đâu rồi. Bây giờ nhìn lại, hóa ra là vì anh ấy giống chú hai và dì, cho nên mới làm cho em có cảm giác quen thuộc. Ân Tuấn, thứ huyết mạch đúng là rất kỳ diệu. Em lại có thêm một người anh trai, anh không thấy vui cho em sao?”
Thẩm Hạ Lan thực sự rất vui.
Bản thân cô chỉ hi vọng ba mẹ có thể ở bên cạnh, đáng tiếc nguyện vọng này không có cách nào thực hiện được. Bây giờ biết mình còn một người anh trai, thì không khỏi mừng rỡ.
Mặt Diệp Ân Tuấn đen đi một chút, nhưng nhớ tới những gì Thẩm Hạ Lan trải qua, anh lại bình thường lại.
Được rồi, sau này vợ mình sẽ được yêu thương vây quanh, cũng là một việc không tệ, chỉ e địa vị của người chồng này sẽ càng ngày càng thấp.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn buồn bực, đương nhiên phải nhường đường.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng không lo được tâm trạng Diệp Ân Tuấn thế nào, cực kỳ mừng rỡ mà nhào vào trong lòng Lăng Thiên Vũ.
“Anh, anh họ, anh hail”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên thấy có thêm một người anh trai thật là tốt.
Lăng Thiên Vũ được cô gọi một tiếng, trong lòng như nở hoa. Dù trên mặt đau dữ dội nhưng cũng cảm thấy đáng.
Anh ta nhìn Thẩm Hạ Lan đầy cưng chiều, cười nói: “Tốt quá, có được một cô em gái như em.”
“Đương nhiên rồi. Khi nào về nước, em nhất định phải bảo chú hai làm thật nhiều mâm, để cho tất cả mọi người đều biết anh là trưởng tử của nhà họ Hoắc chúng ta.”
Lời này của Thẩm Hạ Lan cũng là điều trong lòng Lăng Thiên Vũ luôn hướng về, nhưng cũng hạ giọng nói: “Muốn về nước, đầu tiên phải giải quyết Phương Chính và Phương Nghị đã.
Chúng ta không thể nào nhúng tay vào chuyện quốc gia đại sự của bọn họ, việc thuộc về nước T, nếu chúng †ay nhúng ta sẽ dẫn tới tranh chấp quốc tế, cũng mang tới bất lợi cho quốc gia.
Cho nên biện pháp tốt nhất chính là khiến bọn họ loạn trong, có người có thể thay vào vị trí của Phương Chính, từ đó kết liên minh với nước ta.
Đến lúc đó, Phương Chính và Phương Nghị tất bị đẩy lên ghế thẩm phán, Liên hiệp quốc cũng sẽ cho chúng ta một lời giải thích công bằng.”
Điểm này trái lại không mưu mà hợp với suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn.
Sở dĩ Diệp Ân Tuấn để Phương Chính và Phương Nghị nội đấu cũng vì nguyên nhân này.
Thẩm Hạ Lan nghe ra ý trong lời nói của Lăng Thiên Vũ.
“Anh, không phải anh cũng muốn để anh họ lên ngôi chứ?”
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới ý thức được Lăng Thiên Vũ và Phương Nguyên là anh em cùng mẹ khác cha.”
“Có gì không thể? Anh em của mình vẫn luôn đáng tin hơn.”
“Nhưng anh ta đâu biết anh là anh của anh ta”
/2602
|