Thẩm Hạ Lan muốn xoay lưng rời khỏi nơi này, thế nhưng đã muộn màng rồi.
Cô chỉ có thể khom người cố gắng lùi về sau, nhưng đột nhiên lại đụng trúng thứ gì đó.
Trong lúc gấp rút, Thẩm Hạ Lan quay đầu, bèn nhìn thấy có một chiếc thùng gỗ, không biết bên trong chứa đựng thứ gì.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng trèo vào trong, đồng thời cẩn thận đậy nắp thùng gỗ lại.
Thùng gỗ rất ẩm ướt, xem ra đã để ở đây một thời gian dài rồi, hơn nữa còn hơi hôi hám.
Cô khẽ nhíu mày, bịt mũi lại, cố gắng đè tiếng hít thở của mình xuống.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, tiếng nói chuyện cũng mỗi lúc một rõ ràng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, trái tim Thẩm Hạ Lan đập thình thịch.
Là thím Trương và Tiểu Tử!
Hóa ra bọn họ ở đây!
Cũng có nghĩ Diêm Chấn chính là người của chúng?
Thảo nào Diệp Ân Tuấn tìm khắp Hải thành cũng không tìm được tung tích của thím Trương và Tiểu Tử, hóa ra Diêm Chấn giấu bọn họ ở nơi này.
Thẩm Hạ Lan không khỏi không phục tài năng giấu người của Diêm Chấn.
Có thể giấu giếm Diệp Ân Tuấn một thời gian dài như thế, đúng là không đơn giản gì.
Thẩm Hạ Lan nhớ đến lúc Thẩm Minh Triết mất tích, cũng là do Diêm Chấn giúp đỡ đi tìm.
Bọn họ mù thật, nếu như khi ấy thật sự để cho Diêm Chấn tìm thấy Thẩm Minh Triết thì không biết bây giờ Thẩm Minh Triết sẽ ra sao.
Nỗi hối hận dâng tràn trong lòng Thẩm Hạ Lan, thế nhưng cô lại thấy may mắn vì có Diệp Ân Tuấn âm thầm giúp đỡ.
Tiểu Tử vừa đi vừa nói: “Thím Trương, Diêm Chấn báo tin Thẩm Hạ Lan đã trốn rồi, thím nói xem cô ta có thể đi đâu?
“Không biết, nhưng chắc chắn cô ta không thể sống được, nếu không phải vì cô ta, bây giờ con trai của tôi vẫn còn đang ở bên cạnh tôi. Kết quả không những cô ta chia cắt hai mẹ con, mà còn trở thành cô chủ của Ám Dạ, cô ta có tài có đức gì? Thế mà cũng trở thành cô chủ của Ám Dạ?
Giọng nói đượm vẻ khinh thường của bà ta vang lên.
Thẩm Hạ Lan biết từ trước đến giờ thím Trương vẫn luôn không thích mình, thế nhưng cô vẫn luôn cho rằng bà ta không thích mình là vì Diệp Ân Tuấn, mà bây giờ nghĩ lại mới thấy không hoàn toàn là như thế.
Tiểu Tử nói khe khẽ: “Bây giờ cô ta có liên lạc với người trong Ám Dạ không? Bây giờ cô ta có thể bỏ chạy, rõ ràng biết được chuyện của Diêm Chấn rồi, tiếc là mấy năm nay chúng ta khống chế Diêm Chấn vất vả lắm, nếu như để Diệp tổng biết, đến khi ấy…”
“Cậu ta sẽ không biết đâu, chẳng phải Diêm Chấn đã nói rồi hay sao? Cậu ta đã rời khỏi nơi này rồi. Tôi nghe nói trời sáng thì con bé Nghê Nghê phải làm phẫu thuật, dù có thế nào đi chăng nữa thì Diệp Ân Tuấn cũng phải quay về cứu con bé ấy. Chỉ là một con nhỏ vắng số mà thôi, nghe nói lấy đi một bên thận của con trai tôi, làm gì có cái lý này! Tôi kêu cô sắp xếp bác sĩ, cô đã làm chưa?””
Giọng nói của thím Trương toát ra vẻ hung ác.
Tiểu Trương đáp ngay: “Đã sắp xếp xong rồi, chỉ cần nó lên bàn phẫu thuật thì đảm bảo không xuống được nữa đâu, sẽ chết ngoài ý muốn trên bàn phẫu thuật, thím yên tâm đi.”
“Đừng làm hại đến con trai tôi!”
Câu nói của thím Trương khiến cho Thẩm Hạ Lan hoảng hốt.
Thẩm Nghê Nghê gặp nguy hiểm?
Thím Trương là một người phụ nữ điên cuồng táng tận lương tâm, rõ ràng đã biết Thẩm Nghê Nghê là cháu gái của mình, thế mà vẫn xuống tay với cô bé?
Thẩm Hạ Lan hết sức sốt ruột, thế nhưng cô lại không làm được gì?
Sao bây giờ?
Một khi lên bàn phẫu thuật thì Diệp Ân Tuấn sẽ bị chích thuốc tê, bất kỳ rủi ro nào xảy ra trên bàn phẫu thuật cũng sẽ không có ai ngăn cản được.
Con gái của cô!
Con gái đáng thương của cô!
Lẽ nào lại bị thím Trương hãm hại như vậy hay sao?
Thẩm Hạ Lan suýt nữa đã tức giận đến mức không khống chế nổi mình nữa, thế nhưng cô lại nghe thấy tiếng nói của Tiểu Tử: “Thím Trương, dù gì Thẩm Nghê Nghê cũng là cháu gái của thím, thím ra tay được sao?”
“Cháu gái cái gì? Chỉ là một đứa bệnh tật mà thôi. Nếu như có thể để cho người khác hiến thận cho nó thì thôi đi, chỉ là một đứa con gái, tôi nuôi nó có ích lợi gì? Thế nhưng mạng nó cứng, thận của ai cũng không hợp. Mất đi một quả thận thì không ảnh hưởng gì đến một người à? Tôi đã mất đi một đứa con trai rồi, lẽ nào phải trơ mắt nhìn đứa con còn lại của mình trở thành kẻ tàn phế? Con nhỏ đó muốn trách thì chỉ có thể trách mẹ nó không cho nó một cơ thể tốt, không trách tôi được. Huống hồ chi chỉ là đứa con gái thôi, có hay có cũng chẳng có tác dụng gì, tôi kêu các người tìm tung tích của Minh Triết, tìm được chưa?”
“Vẫn chưa, cứ như cậu Minh Triết đã mất tích rồi vậy, cũng có thể đã gặp chuyện bất trắc rồi.”
“Đồ khốn nạn! Con Sở Anh Lạc ngu si, không ngờ lại dám làm cháu trai của tôi bị thương! Minh Triết là hy vọng của nhà họ Diệp, bây giờ nó vẫn còn nhỏ, chỉ cần cho nó đi theo tôi, dạy dỗ nó tử tế thì nó sẽ trở thành đứa cháu trai ngoan ngoãn biết nghe lời nhất của tôi. Phải tìm Minh Triết bằng mọi giá cho tôi.”
Thím Trương càng nói càng khiến cho Thẩm Hạ Lan túc giận.
Bà ta không xem Nghê Nghê ra gì, thế nhưng vì Thẩm Minh Triết là con trai, còn nhỏ tuổi dễ bị khống chế nên mới chú ý đến Minh Triết, bà ta xấu tính quá đi mất.
Thím Trương và Tiểu Tử đi ngang qua cái thùng gỗ nơi Thẩm Hạ Lan trốn tránh, khiến cho cô sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Bước chân của bọn họ xa dần, hình như đã đi rồi, Thẩm Hạ Lan mới dám mở nắp hít thở không khí trong lành.
Làm sao có thể truyền tin tức ra ngoài?
Cô có ở đây cũng không tìm được cách gì cả!
Cũng không thể nấp trong núi một mình được, huống hồ chi việc này liên quan đến sự an toàn của Nghê Nghê và Diệp Ân Tuấn, cô không thể không tìm cách gửi tin tức, có lẽ bản thân cô phải quay về Hải thành một chuyến.
Nhưng đây lại là vấn đề khó, làm sao để ra ngoài đây?
Thẩm Hạ Lan sốt ruột đến nỗi vò đầu bứt tóc, nhưng cô biết trốn ở đây không phải là kế lâu dài, cô chui ra khỏi thùng gỗ, mau chóng đi về phía Tiểu Tử và thím Trương bước ra.
Đây là nơi sống tạm thời của bọn họ, không biết có phát hiện được gì hay không.
Thẩm Hạ Lan đi thẳng một nước, không ngờ ở đây không có ai canh chừng, xem ra bọn họ hết sức tin tưởng rằng sẽ không có ai phát hiện ra chỗ này, bởi thế mới yên tâm đến vậy
Sau khi cô vào trong, mới phát hiện trong cái hang này vẫn còn một cái hang động khác.
Hai hang động nối liền với nhau, được trang trí thành phòng ngủ, bên trong có đầy đủ mọi thứ, thậm chí cả đồ ăn.
Thức ăn ở nơi này cũng chẳng có mấy chất dinh dưỡng, hoặc cũng có thể nói là đồ tươi sống, ngoại trừ một vài bánh quy, nước được đặt trong thùng, có đến vài thùng nước được đặt trong này.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lấy vài cái bánh quy bỏ vào trong túi mình.
Cô không mang theo bất cứ thứ gì cả, bây giờ nên lấy theo một chút đồ ăn để khỏi phải chết đói.
Thẩm Hạ Lan tìm kiếm xung quanh một vòng mới phát hiện có một chiếc laptop ở đây.
Tín hiệu đã bị Diêm Chấn chặn rồi, nếu như sử dụng mạng nội bộ của bọn họ để gửi tin thì có bị phát hiện hay không?
Thẩm Hạ Lan không am hiểu máy tính cho lắm.
Cô thật sự hy vọng có Thẩm Minh Triết bên cạnh mình vào lúc này, nếu như có Minh Triết ở đây thì tốt rồi, nhất định nó sẽ có cách.
Rốt cuộc Thẩm Hạ Lan cũng không dám bứt dây động rừng.
Cô kiểm tra nơi này một lượt, cũng không phát hiện ra bất kỳ manh mối hay thứ đồ gì, sợ Tiểu Tử và thím Trương về bắt gặp mình, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhưng lại không khéo, có tiếng bước chân vang lên.
Thẩm Hạ Lan không còn đường lui, thấy sắp sửa gặp phải người ở bên ngoài, vào lúc này, cô đụng trúng một bức vách trường, không biết vì sao mà cô lại cảm thấy hơi ấm áp.
Cảm giác ấm áp này và bức tường khiến cho cô có cảm giác là lạ, dường như cảm giác ấm áp ấy được lan tỏa từ một loại gỗ vậy.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày, cô xoay lưng sờ thử, dường như có một chiếc cửa ở đây.
Cô còn không buồn nghĩ ngợi mà đẩy cửa đi vào trong.
Sau khi đi vào trong, Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Những chiếc lồng sắt bày đầy trong hang, mà bên trong lồng sắt có chứa rất nhiều cô gái, có một vài người tuổi tác đã lớn, có người vẫn còn nhỏ, nhưng bọn họ đều đang say ngủ.
Thẩm Hạ Lan hết sức ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô nhớ đến quá trình bị bắt cóc của mình.
Quả nhiên có liên quan đến thím Trương!
Thím Trương đưa bọn họ đến đây làm gì? Muốn chuyển sang nước ngoài à?
Thấy bọn họ bị nhốt trong lồng như heo, Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất khó chịu.
Cảnh tượng mình bị bắt cóc hiện về trong đầu cô.
Cô biết bọn họ sẽ gặp phải khốn khó như thế nào sau khi bị bắt cóc hơn ai hết.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng mở cửa lồng ra, lấy nước lạnh tạt cho bọn họ tỉnh lại.
“Cô là ai?”
Các cô gái đều hết sức hoảng sợ, thế nhưng bọn họ không dám lớn tiếng. Nhìn những vết roi trên người bọn họ, Thẩm Hạ Lan biết bọn họ bị đánh đến sợ hãi rồi.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi: “Tôi giúp các cô mở cửa lồng, các cô có thể chạy, đây là một hòn đảo biệt lập, từ đây đi về phía Bắc vài trăm mét có một bờ biển, trốn được hay không phải trông chờ vào các cô.”
Các cô gái ít nhiều gì cũng cảm thấy kinh ngạc, cũng không mấy tin tưởng, bọn họ vội vàng ngồi dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Có cơ hội để về nhà thì phải làm liều một lần.
Đột nhiên Thẩm Hạ Lan nhớ đến tiếng bước chân ở bên ngoài.
“Đợi đã! Có thể có người vào ở bên ngoài, tạm thời các cô đừng đi, đợi lát nữa rồi tính tiếp.”
Bọn họ nghe Thẩm Hạ Lan nói thế bèn dừng lại ngay.
Bây giờ bọn họ đã xem Thẩm Hạ Lan như thủ lĩnh của mình.
Tiếng bước chân bên ngoài mỗi lúc một gần, Thẩm Hạ Lan hết sức căng thẳng.
Rốt cuộc bọn họ có thể trốn đi hay không, Thẩm Hạ Lan cũng không chắc chắn.
Rốt cuộc cũng có tiếng nói vang lên bên ngoài.
“Thím Trương đâu?”
“Chắc ra ngoài rồi.”
Là hai người đàn ông, còn là hai người đàn ông xộc vào phòng muốn bắt Thẩm Hạ Lan hồi sáng.
Cô có thể nhớ giọng nói của bọn họ.
Thẩm Hạ Lan siết chặt tay lại, không biết bọn họ có vào đây hay không.
Vào lúc này, cô nghe một người đàn ông nói: “Xem xem bên trong có vết tích của Thẩm Hạ Lan hay không, nếu như không có thì chúng ta mau ra ngoài, thím Trương và Tiểu Tử đều không dễ chơi, bọn họ mà biết chúng ta vào đây thì không biết sẽ dày vò chúng ta thế nào nữa.”
“Hai người ấy phiền thật, cũng không biết vì sao giáo quan Diêm Chấn lại nghe lời bọn họ nữa.”
Người còn lại lắc đầu than thở.
“Cậu không biết gì à? Vợ con của giáo quan Diêm Chấn bị thím Trương khống chế rồi, chứ bằng không cậu nghĩ coi vì sao giáo quan lại nghe lời bà ta?”
Thẩm Hạ Lan giật mình.
Vợ con của Diêm Chấn bị thím Trương khống chế sao?
Thảo nào anh ta lại phản bội Diệp Ân Tuấn.
Nhưng cũng không thể nào tha thứ cho hành vi trợ trụ vi ngược của anh ta!
Người đàn ông kia thở dài: “Giáo quan Diêm cũng đáng thương thật. Ban đầu nhập ngũ chia cắt với vợ con, khiến cho tình cảm vợ chồng trở nên lạnh nhạt, vợ của anh ấy bất đắc dĩ lắm mới đề ra yêu cầu ly hôn, còn muốn giành quyền nuôi con. Giáo quan Diêm cảm thấy có lỗi với vợ con của mình nên cũng đồng ý, không ngờ lúc biết được tin tức của vợ con thì bọn họ đã bị bắt cóc rồi.”
“Thôi đi thôi đi, đừng nói nữa, mau vào trong đó tìm, nếu không có thì chúng ta rút lẹ, lỡ đâu gặp phải con thím Trương khùng điên ấy thì chúng ta giải thích không được đâu.”
Người còn lại vội vàng nói.
Hai người bắt đầu tìm kiếm quanh hang động.
Trái tim Thẩm Hạ Lan lập tức vọt lên cổ họng.
Bọn họ có tìm đến nơi này không?
Cô chỉ có thể khom người cố gắng lùi về sau, nhưng đột nhiên lại đụng trúng thứ gì đó.
Trong lúc gấp rút, Thẩm Hạ Lan quay đầu, bèn nhìn thấy có một chiếc thùng gỗ, không biết bên trong chứa đựng thứ gì.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng trèo vào trong, đồng thời cẩn thận đậy nắp thùng gỗ lại.
Thùng gỗ rất ẩm ướt, xem ra đã để ở đây một thời gian dài rồi, hơn nữa còn hơi hôi hám.
Cô khẽ nhíu mày, bịt mũi lại, cố gắng đè tiếng hít thở của mình xuống.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, tiếng nói chuyện cũng mỗi lúc một rõ ràng.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, trái tim Thẩm Hạ Lan đập thình thịch.
Là thím Trương và Tiểu Tử!
Hóa ra bọn họ ở đây!
Cũng có nghĩ Diêm Chấn chính là người của chúng?
Thảo nào Diệp Ân Tuấn tìm khắp Hải thành cũng không tìm được tung tích của thím Trương và Tiểu Tử, hóa ra Diêm Chấn giấu bọn họ ở nơi này.
Thẩm Hạ Lan không khỏi không phục tài năng giấu người của Diêm Chấn.
Có thể giấu giếm Diệp Ân Tuấn một thời gian dài như thế, đúng là không đơn giản gì.
Thẩm Hạ Lan nhớ đến lúc Thẩm Minh Triết mất tích, cũng là do Diêm Chấn giúp đỡ đi tìm.
Bọn họ mù thật, nếu như khi ấy thật sự để cho Diêm Chấn tìm thấy Thẩm Minh Triết thì không biết bây giờ Thẩm Minh Triết sẽ ra sao.
Nỗi hối hận dâng tràn trong lòng Thẩm Hạ Lan, thế nhưng cô lại thấy may mắn vì có Diệp Ân Tuấn âm thầm giúp đỡ.
Tiểu Tử vừa đi vừa nói: “Thím Trương, Diêm Chấn báo tin Thẩm Hạ Lan đã trốn rồi, thím nói xem cô ta có thể đi đâu?
“Không biết, nhưng chắc chắn cô ta không thể sống được, nếu không phải vì cô ta, bây giờ con trai của tôi vẫn còn đang ở bên cạnh tôi. Kết quả không những cô ta chia cắt hai mẹ con, mà còn trở thành cô chủ của Ám Dạ, cô ta có tài có đức gì? Thế mà cũng trở thành cô chủ của Ám Dạ?
Giọng nói đượm vẻ khinh thường của bà ta vang lên.
Thẩm Hạ Lan biết từ trước đến giờ thím Trương vẫn luôn không thích mình, thế nhưng cô vẫn luôn cho rằng bà ta không thích mình là vì Diệp Ân Tuấn, mà bây giờ nghĩ lại mới thấy không hoàn toàn là như thế.
Tiểu Tử nói khe khẽ: “Bây giờ cô ta có liên lạc với người trong Ám Dạ không? Bây giờ cô ta có thể bỏ chạy, rõ ràng biết được chuyện của Diêm Chấn rồi, tiếc là mấy năm nay chúng ta khống chế Diêm Chấn vất vả lắm, nếu như để Diệp tổng biết, đến khi ấy…”
“Cậu ta sẽ không biết đâu, chẳng phải Diêm Chấn đã nói rồi hay sao? Cậu ta đã rời khỏi nơi này rồi. Tôi nghe nói trời sáng thì con bé Nghê Nghê phải làm phẫu thuật, dù có thế nào đi chăng nữa thì Diệp Ân Tuấn cũng phải quay về cứu con bé ấy. Chỉ là một con nhỏ vắng số mà thôi, nghe nói lấy đi một bên thận của con trai tôi, làm gì có cái lý này! Tôi kêu cô sắp xếp bác sĩ, cô đã làm chưa?””
Giọng nói của thím Trương toát ra vẻ hung ác.
Tiểu Trương đáp ngay: “Đã sắp xếp xong rồi, chỉ cần nó lên bàn phẫu thuật thì đảm bảo không xuống được nữa đâu, sẽ chết ngoài ý muốn trên bàn phẫu thuật, thím yên tâm đi.”
“Đừng làm hại đến con trai tôi!”
Câu nói của thím Trương khiến cho Thẩm Hạ Lan hoảng hốt.
Thẩm Nghê Nghê gặp nguy hiểm?
Thím Trương là một người phụ nữ điên cuồng táng tận lương tâm, rõ ràng đã biết Thẩm Nghê Nghê là cháu gái của mình, thế mà vẫn xuống tay với cô bé?
Thẩm Hạ Lan hết sức sốt ruột, thế nhưng cô lại không làm được gì?
Sao bây giờ?
Một khi lên bàn phẫu thuật thì Diệp Ân Tuấn sẽ bị chích thuốc tê, bất kỳ rủi ro nào xảy ra trên bàn phẫu thuật cũng sẽ không có ai ngăn cản được.
Con gái của cô!
Con gái đáng thương của cô!
Lẽ nào lại bị thím Trương hãm hại như vậy hay sao?
Thẩm Hạ Lan suýt nữa đã tức giận đến mức không khống chế nổi mình nữa, thế nhưng cô lại nghe thấy tiếng nói của Tiểu Tử: “Thím Trương, dù gì Thẩm Nghê Nghê cũng là cháu gái của thím, thím ra tay được sao?”
“Cháu gái cái gì? Chỉ là một đứa bệnh tật mà thôi. Nếu như có thể để cho người khác hiến thận cho nó thì thôi đi, chỉ là một đứa con gái, tôi nuôi nó có ích lợi gì? Thế nhưng mạng nó cứng, thận của ai cũng không hợp. Mất đi một quả thận thì không ảnh hưởng gì đến một người à? Tôi đã mất đi một đứa con trai rồi, lẽ nào phải trơ mắt nhìn đứa con còn lại của mình trở thành kẻ tàn phế? Con nhỏ đó muốn trách thì chỉ có thể trách mẹ nó không cho nó một cơ thể tốt, không trách tôi được. Huống hồ chi chỉ là đứa con gái thôi, có hay có cũng chẳng có tác dụng gì, tôi kêu các người tìm tung tích của Minh Triết, tìm được chưa?”
“Vẫn chưa, cứ như cậu Minh Triết đã mất tích rồi vậy, cũng có thể đã gặp chuyện bất trắc rồi.”
“Đồ khốn nạn! Con Sở Anh Lạc ngu si, không ngờ lại dám làm cháu trai của tôi bị thương! Minh Triết là hy vọng của nhà họ Diệp, bây giờ nó vẫn còn nhỏ, chỉ cần cho nó đi theo tôi, dạy dỗ nó tử tế thì nó sẽ trở thành đứa cháu trai ngoan ngoãn biết nghe lời nhất của tôi. Phải tìm Minh Triết bằng mọi giá cho tôi.”
Thím Trương càng nói càng khiến cho Thẩm Hạ Lan túc giận.
Bà ta không xem Nghê Nghê ra gì, thế nhưng vì Thẩm Minh Triết là con trai, còn nhỏ tuổi dễ bị khống chế nên mới chú ý đến Minh Triết, bà ta xấu tính quá đi mất.
Thím Trương và Tiểu Tử đi ngang qua cái thùng gỗ nơi Thẩm Hạ Lan trốn tránh, khiến cho cô sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Bước chân của bọn họ xa dần, hình như đã đi rồi, Thẩm Hạ Lan mới dám mở nắp hít thở không khí trong lành.
Làm sao có thể truyền tin tức ra ngoài?
Cô có ở đây cũng không tìm được cách gì cả!
Cũng không thể nấp trong núi một mình được, huống hồ chi việc này liên quan đến sự an toàn của Nghê Nghê và Diệp Ân Tuấn, cô không thể không tìm cách gửi tin tức, có lẽ bản thân cô phải quay về Hải thành một chuyến.
Nhưng đây lại là vấn đề khó, làm sao để ra ngoài đây?
Thẩm Hạ Lan sốt ruột đến nỗi vò đầu bứt tóc, nhưng cô biết trốn ở đây không phải là kế lâu dài, cô chui ra khỏi thùng gỗ, mau chóng đi về phía Tiểu Tử và thím Trương bước ra.
Đây là nơi sống tạm thời của bọn họ, không biết có phát hiện được gì hay không.
Thẩm Hạ Lan đi thẳng một nước, không ngờ ở đây không có ai canh chừng, xem ra bọn họ hết sức tin tưởng rằng sẽ không có ai phát hiện ra chỗ này, bởi thế mới yên tâm đến vậy
Sau khi cô vào trong, mới phát hiện trong cái hang này vẫn còn một cái hang động khác.
Hai hang động nối liền với nhau, được trang trí thành phòng ngủ, bên trong có đầy đủ mọi thứ, thậm chí cả đồ ăn.
Thức ăn ở nơi này cũng chẳng có mấy chất dinh dưỡng, hoặc cũng có thể nói là đồ tươi sống, ngoại trừ một vài bánh quy, nước được đặt trong thùng, có đến vài thùng nước được đặt trong này.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lấy vài cái bánh quy bỏ vào trong túi mình.
Cô không mang theo bất cứ thứ gì cả, bây giờ nên lấy theo một chút đồ ăn để khỏi phải chết đói.
Thẩm Hạ Lan tìm kiếm xung quanh một vòng mới phát hiện có một chiếc laptop ở đây.
Tín hiệu đã bị Diêm Chấn chặn rồi, nếu như sử dụng mạng nội bộ của bọn họ để gửi tin thì có bị phát hiện hay không?
Thẩm Hạ Lan không am hiểu máy tính cho lắm.
Cô thật sự hy vọng có Thẩm Minh Triết bên cạnh mình vào lúc này, nếu như có Minh Triết ở đây thì tốt rồi, nhất định nó sẽ có cách.
Rốt cuộc Thẩm Hạ Lan cũng không dám bứt dây động rừng.
Cô kiểm tra nơi này một lượt, cũng không phát hiện ra bất kỳ manh mối hay thứ đồ gì, sợ Tiểu Tử và thím Trương về bắt gặp mình, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhưng lại không khéo, có tiếng bước chân vang lên.
Thẩm Hạ Lan không còn đường lui, thấy sắp sửa gặp phải người ở bên ngoài, vào lúc này, cô đụng trúng một bức vách trường, không biết vì sao mà cô lại cảm thấy hơi ấm áp.
Cảm giác ấm áp này và bức tường khiến cho cô có cảm giác là lạ, dường như cảm giác ấm áp ấy được lan tỏa từ một loại gỗ vậy.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày, cô xoay lưng sờ thử, dường như có một chiếc cửa ở đây.
Cô còn không buồn nghĩ ngợi mà đẩy cửa đi vào trong.
Sau khi đi vào trong, Thẩm Hạ Lan sững sờ.
Những chiếc lồng sắt bày đầy trong hang, mà bên trong lồng sắt có chứa rất nhiều cô gái, có một vài người tuổi tác đã lớn, có người vẫn còn nhỏ, nhưng bọn họ đều đang say ngủ.
Thẩm Hạ Lan hết sức ngạc nhiên, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô nhớ đến quá trình bị bắt cóc của mình.
Quả nhiên có liên quan đến thím Trương!
Thím Trương đưa bọn họ đến đây làm gì? Muốn chuyển sang nước ngoài à?
Thấy bọn họ bị nhốt trong lồng như heo, Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất khó chịu.
Cảnh tượng mình bị bắt cóc hiện về trong đầu cô.
Cô biết bọn họ sẽ gặp phải khốn khó như thế nào sau khi bị bắt cóc hơn ai hết.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng mở cửa lồng ra, lấy nước lạnh tạt cho bọn họ tỉnh lại.
“Cô là ai?”
Các cô gái đều hết sức hoảng sợ, thế nhưng bọn họ không dám lớn tiếng. Nhìn những vết roi trên người bọn họ, Thẩm Hạ Lan biết bọn họ bị đánh đến sợ hãi rồi.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi: “Tôi giúp các cô mở cửa lồng, các cô có thể chạy, đây là một hòn đảo biệt lập, từ đây đi về phía Bắc vài trăm mét có một bờ biển, trốn được hay không phải trông chờ vào các cô.”
Các cô gái ít nhiều gì cũng cảm thấy kinh ngạc, cũng không mấy tin tưởng, bọn họ vội vàng ngồi dậy, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Có cơ hội để về nhà thì phải làm liều một lần.
Đột nhiên Thẩm Hạ Lan nhớ đến tiếng bước chân ở bên ngoài.
“Đợi đã! Có thể có người vào ở bên ngoài, tạm thời các cô đừng đi, đợi lát nữa rồi tính tiếp.”
Bọn họ nghe Thẩm Hạ Lan nói thế bèn dừng lại ngay.
Bây giờ bọn họ đã xem Thẩm Hạ Lan như thủ lĩnh của mình.
Tiếng bước chân bên ngoài mỗi lúc một gần, Thẩm Hạ Lan hết sức căng thẳng.
Rốt cuộc bọn họ có thể trốn đi hay không, Thẩm Hạ Lan cũng không chắc chắn.
Rốt cuộc cũng có tiếng nói vang lên bên ngoài.
“Thím Trương đâu?”
“Chắc ra ngoài rồi.”
Là hai người đàn ông, còn là hai người đàn ông xộc vào phòng muốn bắt Thẩm Hạ Lan hồi sáng.
Cô có thể nhớ giọng nói của bọn họ.
Thẩm Hạ Lan siết chặt tay lại, không biết bọn họ có vào đây hay không.
Vào lúc này, cô nghe một người đàn ông nói: “Xem xem bên trong có vết tích của Thẩm Hạ Lan hay không, nếu như không có thì chúng ta mau ra ngoài, thím Trương và Tiểu Tử đều không dễ chơi, bọn họ mà biết chúng ta vào đây thì không biết sẽ dày vò chúng ta thế nào nữa.”
“Hai người ấy phiền thật, cũng không biết vì sao giáo quan Diêm Chấn lại nghe lời bọn họ nữa.”
Người còn lại lắc đầu than thở.
“Cậu không biết gì à? Vợ con của giáo quan Diêm Chấn bị thím Trương khống chế rồi, chứ bằng không cậu nghĩ coi vì sao giáo quan lại nghe lời bà ta?”
Thẩm Hạ Lan giật mình.
Vợ con của Diêm Chấn bị thím Trương khống chế sao?
Thảo nào anh ta lại phản bội Diệp Ân Tuấn.
Nhưng cũng không thể nào tha thứ cho hành vi trợ trụ vi ngược của anh ta!
Người đàn ông kia thở dài: “Giáo quan Diêm cũng đáng thương thật. Ban đầu nhập ngũ chia cắt với vợ con, khiến cho tình cảm vợ chồng trở nên lạnh nhạt, vợ của anh ấy bất đắc dĩ lắm mới đề ra yêu cầu ly hôn, còn muốn giành quyền nuôi con. Giáo quan Diêm cảm thấy có lỗi với vợ con của mình nên cũng đồng ý, không ngờ lúc biết được tin tức của vợ con thì bọn họ đã bị bắt cóc rồi.”
“Thôi đi thôi đi, đừng nói nữa, mau vào trong đó tìm, nếu không có thì chúng ta rút lẹ, lỡ đâu gặp phải con thím Trương khùng điên ấy thì chúng ta giải thích không được đâu.”
Người còn lại vội vàng nói.
Hai người bắt đầu tìm kiếm quanh hang động.
Trái tim Thẩm Hạ Lan lập tức vọt lên cổ họng.
Bọn họ có tìm đến nơi này không?
/2602
|