"Diệp Tranh đã đến lúc nên một mình đối mặt với tất cả rồi. Làm người thừa kế nhà họ Diệp, bây giờ đã bốn tuổi, cũng nên bắt đầu thu xếp rất nhiều chương trình học. Cô làm mẹ sắp tới tránh một chút, để cho nó thật sự cai sữa cũng tốt. Cô yên tâm đi, biệt thự gần biển cái gì cũng có, sẽ không để cho cô phải khổ sở. Thời gian rảnh rỗi không có việc gì làm thì đọc sách nhiều một chút, tu thân dưỡng tính, để tránh làm hỏng danh dự của nhà họ Diệp."
Diệp Ân Tuấn vừa nói ra lời này, Sở Anh Lạc hoàn toàn tê liệt ngồi trên mặt đất.
Thẩm Hạ Lan không hề thông cảm với cô ta. Tất cả những điều này đều do cô ta tự chuốc họa vào thân, năm đó cô ta đối xử với cô thế nào, bây giờ cũng chỉ là thu lại chút lợi tức mà thôi.
Sở Anh Lạc bị bắt ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: "Có phải bây giờ có thể ở lại hay không?"
Thẩm Hạ Lan có phần sững sờ.
"Anh làm như thế chỉ để cho tôi ở lại à?"
"Đương nhiên."
"Vì sao?"
Sau khi hỏi điều này, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện nói vậy có chút không thích hợp, nhưng muốn thu lại thì đã không kịp nữa rồi.
Diệp Ân Tuấn cầm tay cô, khẽ nói: "Tôi nghĩ là em biết nguyên nhân."
Thẩm Hạ Lan giống như giật điện vậy, muốn rút tay của mình về, nhưng làm thế nào cũng không rút được. Lòng bàn tay của Diệp Ân Tuấn nắm lấy cô lại giống như kìm sắt vậy.
Ánh mắt anh có phần sắc bén.
"Thẩm Hạ Lan, em thật sự không định nói với tôi sao?"
Ánh mắt anh dường như mang theo chút lực xuyên thấu, làm cho Thẩm Hạ Lan có phần không dám nhìn thẳng.
"Anh đang nói gì? Tôi nghe không hiểu. Tổng giám đốc Diệp, giữa chúng ta vốn cũng không có gì, là anh nói muốn trút giận cho tôi, bây giờ còn nói những lời khó hiểu như thế, cũng khó tránh khỏi làm cho người khác nghe thấy lại hiểu nhầm đấy."
"Ai hiểu nhầm? Người khác là chỉ ai chứ? Đường Trình Siêu sao? Giữa các người rốt cuộc là quan hệ thế nào?"
Diệp Ân Tuấn lập tức lại khẩn trương.
Thẩm Hạ Lan bị anh hỏi vậy thì hơi ngây người, lại khẽ nói: "Tôi và Trình Siêu là bạn."
“Trình Siêu? Gọi thân thiết như vậy sao? Thế có phải tôi cũng có thể bảo em gọi tôi là Ân Tuấn không?"
Diệp Ân Tuấn có phần được voi đòi tiên.
Chân mày Thẩm Hạ Lan nhíu chặt, cố gắng rút tay mình về, khẽ nói: "Tổng giám đốc Diệp, chúng ta không quen."
"Không quen? Thẩm Hạ Lan, ai cũng có thể nói vậy, duy nhất chỉ có em là không thể! Em không muốn nói tôi cũng không ép em. Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ làm cho em thấy thành ý của tôi. Trước lúc đó, em không thể rời khỏi Hải Thành. Ở Hải Thành, em làm gì cũng được cho dù em có chọc thủng trời, tôi cũng có thể vá lại cho em, chỉ cần em không rời đi."
Lúc này Diệp Ân Tuấn ít nhiều cũng phải ép dạ cầu toàn.
Cho tới bây giờ Thẩm Hạ Lan chưa từng thấy Diệp Ân Tuấn cao ngạo lại có dáng vẻ như lúc này.
Anh là hoàng tử ở Hải Thành, ở Hải Thành nói một không ai dám nói hai, còn có vô số người vội vàng nịnh hót anh, lấy lòng anh. Chỉ cần là thứ anh muốn, sẽ không có gì ma anh không có được. Mới qua bao lâu, sao anh lại biến thành dạng vẻ như bây giờ?
Hay nói tất cả những điều này lại là chiêu trò mới của anh?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan thầm nhắc nhở mình, lại vừa cười vừa nói: "Tổng giám đốc Diệp, anh đúng là quá cất nhắc tôi rồi. Nếu tổng giám đốc Diệp thật sự cần tôi, tôi tất nhiên sẽ nể tình hợp tác của hai nhà chúng ta, cho dù bây giờ chân tôi bị thương, nhưng liên quan tới bản thiết kế thì tôi vẫn có thể làm."
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan cười vô cùng rạng rỡ mà trong lòng cảm giác rất có lỗi với cô.
Cô cười như hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng trong mắt cô không hề có hơi ấm, thậm chí còn có một chút lạnh lùng.
Đôi mắt dường như đã từng quen biết này đã từng là người nhiệt tình đuổi theo bước chân của anh như vậy, bây giờ lại trở thành băng giá, làm người ta cảm thấy khó chịu.
Có phải con người sau khi đã mất đi mới tới những tốt đẹp từng có hay không?
Diệp Ân Tuấn cố ép xuống khó chịu trong lòng, cay đắng nói: "Em thích là được rồi. Chẳng qua không cần làm gấp bản vẽ thiết kế, gần đây công ty xảy ra chút vấn đề, tôi phải giải quyết vấn đề của công ty trước, sau đó lại nói tới chuyện hợp tác. Mấy ngày này, em cố gắng dưỡng thương cho tốt. Chỉ có sức khỏe của em tốt mới có khả năng hợp tác tốt với tôi, không phải sao?"
Thẩm Hạ Lan không bỏ qua sự bi thương và cô đơn vừa thoáng hiện trong mắt của Diệp Ân Tuấn, nhưng cô tự nhủ mình không thể mềm lòng.
Người đàn ông này căn bản là một người vô tâm, anh làm sao có thể bi thương và mất mát được?
Tất cả chỉ là thủ đoạn làm cho cô nhìn, làm cho cô mềm lòng mà thôi.
Cô khẽ mỉm cười, cũng đáp lại một câu, nhưng sau đó nhắm mắt lại, rõ ràng là mệt mỏi rồi.
Thấy cô như vậy, Diệp Ân Tuấn cũng không tiện ở lại nữa. Anh đứng dậy nhìn Thẩm Hạ Lan đã nhắm mắt lại, thấy vết thâm trên vành mắt cô thì nói với vẻ không nỡ: "Em mệt mỏi cứ nghỉ ngơi đi, tôi đã mời người tới chăm sóc đặc biệt cho em. Mấy ngày tới tôi sẽ không tới. Cơm trưa thì..."
"Tử Thất sẽ mua cho tôi, cảm ơn tổng giám đốc Diệp."
Thẩm Hạ Lan cười có lệ.
"Buổi tối lại phải lăn vết thương trên mặt một lần."
"Cảm ơn."
Trong giây lát hai người hình như không có gì để nói nữa.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên có phần nhớ mong thời điểm Sở Anh Lạc ở đây, ít nhất cô còn có thể xích lại gần mình một chút, cho dù cô có ý xấu, anh cũng không để ý.
Bây giờ, anh cảm giác giữa hai người hình như cách trăm sông nghìn núi, dù thế nào cũng không thể bước được. Cảm giác này rất mệt mỏi, cũng rất đáng lo ngại, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn lại bất lực.
"Em nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước đây."
"Tạm biệt."
Lần này, Thẩm Hạ Lan thậm chí cũng tiết kiệm những lời nói có lệ.
Thấy cô như vậy, Diệp Ân Tuấn cô đơn rời khỏi phòng bệnh.
Trong nháy mắt khi anh rời đi, Thẩm Hạ Lan mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng kho rõ.
Diệp Ân Tuấn đẩy cửa phòng bệnh ra, mới phát hiện Tống Đình đứng ở trong hành lang chờ mình.
"Có việc gì sao?"
Tống Đình vội vàng theo sau, khẽ nói: "Tổng giám đốc Diệp, tôi điều tra, vào ngày tài liệu của công ty bị lộ ra, Thẩm Minh Triết hình như thật sự có từng qua công ty. Đây là video giám sát, hơn nữa có người từng thấy, dường như có một đứa trẻ đã vào phòng làm việc của anh. Về phần có phải là Thẩm Minh Triết không, bọn họ không dám xác định."
Diệp Ân Tuấn hơi híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng.
"Đi với tôi về nhà họ Diệp một chuyến."
"Vâng."
Tống Đình không nói nhiều, theo Diệp Ân Tuấn trở về nhà họ Diệp.
Diệp Tranh đang vượt cấp trong trò chơi ở phòng chơi.
Trò chơi này là Thẩm Minh Triết thiết kế. Cậu ta vốn cho rằng mình không ngu ngốc, sẽ không quá khó để vượt qua. Nhưng bây giờ cậu ta chơi một tiếng rồi, không ngờ vẫn còn chưa qua được.
"Đáng giận! Sao có thể như vậy được?"
Diệp Tranh mải mê chơi, thậm chí Diệp Ân Tuấn bước vào cũng không phát hiện ra, mãi đến khi Ipad trong tay bị người rút đi, cậu ta mới ngẩng đầu lên.
"Ai? Ai dám động và Ipad của tôi?"
Diệp Tranh nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên, lại thấy Diệp Ân Tuấn với vẻ mặt lạnh lùng đứng ở đó, tất cả dáng vẻ cao ngạo lập tức biến mất.
"Daddy? Sao daddy lại tới đây?"
Diệp Ân Tuấn không trả lời cậu ta, mà đưa Ipad cho Tống Đình.
"Chơi thử đi, xem cậu có thể vượt qua ải được không?"
Tống Đình hơi bất ngờ, không rõ Diệp Ân Tuấn bảo mình làm vậy là có ý gì. Nhưng anh ta vẫn nhận lấy Ipad chơi tiếp.
Diệp Tranh thấy Diệp Ân Tuấn không trách mình thì vội vàng nhảy xuống giường, đi tới trước mặt Tống Đình, mang ghế qua ngồi ở bên cạnh, khẽ nói: "Chú Tống, chú nhất định phải giúp cháu vượt qua cửa này đấy. Cháu đã chơi một tiếng rồi mà vẫn không qua được, quá buồn bực."
Tống Đình nhìn Diệp Tranh mỉm cười, lại bắt đầu xong lên.
Nửa giờ trôi qua, chân mày Tống Đình vẫn chưa giãn ra.
Một giờ trôi qua, trên trán Tống Đình đã đầy mồ hôi lạnh.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cảnh tượng như vậy cười lạnh nói: "Tống Đình, cậu nên tìm một chỗ huấn luyện đi. Bây giờ một em bé thiết kế trò chơi mà cậu cũng không qua cửa được, còn không biết xấu hổ nói là trợ lý đặc biệt của tập đoàn Hoài Trí chúng ta sao?"
Sau lưng của Tống Đình đều ướt sũng, lại không cam lòng nói: "Tổng giám đốc Diệp, đây tuyệt đối không phải là trò chơi mà một đứa trẻ con có thể làm được. Tổng giám đốc Diệp nói móc tôi cũng không cần như vậy."
Diệp Ân Tuấn lấy ipap qua, ném cho Diệp Tranh, khẽ nói: "Con chơi tiếp đi, xem tới lúc nào thì con có thể vượt qua cửa. Sau khi vượt qua lại nói với ba một tiếng."
"Daddy, daddy để cho con chơi à?"
"Lần này thì có thể."
Diệp Ân Tuấn nói xong thì đứng dậy rời khỏi phòng.
Tống Đình cũng không dám ở lại, theo Diệp Ân Tuấn vào phòng làm việc.
Diệp Ân Tuấn cho Tống Đình xem video theo dõi trong phòng làm việc.
"Cậu xem thử đi, một em đứa trẻ lại đùa giỡn khiến chúng ta xoay quanh như vậy."
Tống Đình hơi nghi ngờ, vội vàng ngồi qua. Khi anh ta thấy nội dung trong video thì hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, cái miệng này thể bỏ lọt một quả trứng gà rồi.
Vẻ mặt kinh ngạc như vậy không ngờ lại lấy lòng Diệp Ân Tuấn, cảm giác tự hào đột nhiên dâng lên, tràn ngập khắp người anh.
Nếu Thẩm Minh Triết thật sự là con trai anh, vậy anh thật sự nên cố gắng chúc mừng một lần, đúng không?
Thằng nhóc thối tha đúng là có gien của anh!
Tống Đình kinh ngạc một lúc lâu mới hoàn hồn được.
"Đây, đây là do Thẩm Minh Triết thiết kế à?"
"Cho nên cậu thấy cơ mật của công ty lộ ra không liên quan gì đến nó sao?"
Diệp Ân Tuấn rót cho mình và Tống Đình một ly rượu vang đỏ.
Anh lắc ly rượu vang trong tay, vừa cười vừa nói: "Lần đầu tiên tôi mất mặt ở trước công chúng là bởi vì bị thằng nhóc thối này bắn nước tiểu trong phòng vệ sinh ở sân bay. Lúc đó tôi đã nghi ngờ, trong nhà vệ sinh trừ nó và tôi ra, cũng không có ai khác, sao video này được bị đăng lên mạng chứ? Lần thứ hai công ty bị hacker xâm nhập, khi chúng ta điều tra lại phát hiện đối phương đổi địa chỉ IP đổi thành nhà cũ của nhà họ Diệp. Hai chuyện này cũng nói rõ đối phương vô cùng quen thuộc với nhà họ Diệp chúng tôi. Lần thứ ba tài liệu cơ mật của công ty bị lộ ra ngoài, Thẩm Minh Triết xuất hiện ở trong văn phòng của tôi, sau đó chúng ta lần ra được trường mầm non của Diệp Tranh, cũng chỉ có phòng của Diệp Tranh có máy tính. Diệp Tranh chết sống không nói ra trước nó có ai từng ở trong phòng máy tính. Tôi điều tra, Diệp Tranh ở trường mầm non không có mấy người bạn tốt, ngoại trừ Thẩm Minh Triết. Lẽ nào tất cả những điều này đều trùng hợp sao? Nếu là trùng hợp, vậy cậu nói cho tôi biết, trò chơi này ngay cả cậu cũng không qua được, vậy phải giải thích thế nào?"
Diệp Ân Tuấn liên tục nói ra những lời làm Tống Đình chấn động tới mức trợn mắt há hốc mồm.
"Nhưng thằng bé mới chỉ là một đứa trẻ hơn bốn tuổi thôi!"
"Đúng vậy, nó mới hơn bốn tuổi, nếu lớn hơn một chút, thằng nhóc thối tha này có thể còn khủng khiếp hơn. Nhưng nếu là con của tôi, ngược lại có thể giải thích được."
Diệp Ân Tuấn cười vô cùng tự hào và kiêu ngạo, lại làm cho Tống Đình bên cạnh kinh ngạc đến suýt rơi tròng mắt.
"Tổng giám đốc Diệp, anh nói gì? Con trai anh? Anh nói Thẩm Minh Triết là con trai anh à? Sao có thể?"
Diệp Ân Tuấn cười đắc ý.
"Tôi cũng muốn biết khả năng này lớn tới mức nào, đến ngày mai sẽ có kết quả đấy."
"Ngày mai à?"
Bây giờ Tống Đình hoàn toàn biến thành con vẹt học nói, đầu óc đã không thể nào hoạt động bình thường nữa.
Mặc dù anh ta biết Diệp Ân Tuấn bảo anh ta đi điều tra chuyện của Thẩm Minh Triết và Lisa, cũng biết Diệp Ân Tuấn đang làm giám định người thân, nhưng sao thằng nhóc thối kia lại biến thành con trai tổng giám đốc Diệp chứ?
Diệp Ân Tuấn vừa nói ra lời này, Sở Anh Lạc hoàn toàn tê liệt ngồi trên mặt đất.
Thẩm Hạ Lan không hề thông cảm với cô ta. Tất cả những điều này đều do cô ta tự chuốc họa vào thân, năm đó cô ta đối xử với cô thế nào, bây giờ cũng chỉ là thu lại chút lợi tức mà thôi.
Sở Anh Lạc bị bắt ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: "Có phải bây giờ có thể ở lại hay không?"
Thẩm Hạ Lan có phần sững sờ.
"Anh làm như thế chỉ để cho tôi ở lại à?"
"Đương nhiên."
"Vì sao?"
Sau khi hỏi điều này, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện nói vậy có chút không thích hợp, nhưng muốn thu lại thì đã không kịp nữa rồi.
Diệp Ân Tuấn cầm tay cô, khẽ nói: "Tôi nghĩ là em biết nguyên nhân."
Thẩm Hạ Lan giống như giật điện vậy, muốn rút tay của mình về, nhưng làm thế nào cũng không rút được. Lòng bàn tay của Diệp Ân Tuấn nắm lấy cô lại giống như kìm sắt vậy.
Ánh mắt anh có phần sắc bén.
"Thẩm Hạ Lan, em thật sự không định nói với tôi sao?"
Ánh mắt anh dường như mang theo chút lực xuyên thấu, làm cho Thẩm Hạ Lan có phần không dám nhìn thẳng.
"Anh đang nói gì? Tôi nghe không hiểu. Tổng giám đốc Diệp, giữa chúng ta vốn cũng không có gì, là anh nói muốn trút giận cho tôi, bây giờ còn nói những lời khó hiểu như thế, cũng khó tránh khỏi làm cho người khác nghe thấy lại hiểu nhầm đấy."
"Ai hiểu nhầm? Người khác là chỉ ai chứ? Đường Trình Siêu sao? Giữa các người rốt cuộc là quan hệ thế nào?"
Diệp Ân Tuấn lập tức lại khẩn trương.
Thẩm Hạ Lan bị anh hỏi vậy thì hơi ngây người, lại khẽ nói: "Tôi và Trình Siêu là bạn."
“Trình Siêu? Gọi thân thiết như vậy sao? Thế có phải tôi cũng có thể bảo em gọi tôi là Ân Tuấn không?"
Diệp Ân Tuấn có phần được voi đòi tiên.
Chân mày Thẩm Hạ Lan nhíu chặt, cố gắng rút tay mình về, khẽ nói: "Tổng giám đốc Diệp, chúng ta không quen."
"Không quen? Thẩm Hạ Lan, ai cũng có thể nói vậy, duy nhất chỉ có em là không thể! Em không muốn nói tôi cũng không ép em. Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ làm cho em thấy thành ý của tôi. Trước lúc đó, em không thể rời khỏi Hải Thành. Ở Hải Thành, em làm gì cũng được cho dù em có chọc thủng trời, tôi cũng có thể vá lại cho em, chỉ cần em không rời đi."
Lúc này Diệp Ân Tuấn ít nhiều cũng phải ép dạ cầu toàn.
Cho tới bây giờ Thẩm Hạ Lan chưa từng thấy Diệp Ân Tuấn cao ngạo lại có dáng vẻ như lúc này.
Anh là hoàng tử ở Hải Thành, ở Hải Thành nói một không ai dám nói hai, còn có vô số người vội vàng nịnh hót anh, lấy lòng anh. Chỉ cần là thứ anh muốn, sẽ không có gì ma anh không có được. Mới qua bao lâu, sao anh lại biến thành dạng vẻ như bây giờ?
Hay nói tất cả những điều này lại là chiêu trò mới của anh?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan thầm nhắc nhở mình, lại vừa cười vừa nói: "Tổng giám đốc Diệp, anh đúng là quá cất nhắc tôi rồi. Nếu tổng giám đốc Diệp thật sự cần tôi, tôi tất nhiên sẽ nể tình hợp tác của hai nhà chúng ta, cho dù bây giờ chân tôi bị thương, nhưng liên quan tới bản thiết kế thì tôi vẫn có thể làm."
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan cười vô cùng rạng rỡ mà trong lòng cảm giác rất có lỗi với cô.
Cô cười như hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng trong mắt cô không hề có hơi ấm, thậm chí còn có một chút lạnh lùng.
Đôi mắt dường như đã từng quen biết này đã từng là người nhiệt tình đuổi theo bước chân của anh như vậy, bây giờ lại trở thành băng giá, làm người ta cảm thấy khó chịu.
Có phải con người sau khi đã mất đi mới tới những tốt đẹp từng có hay không?
Diệp Ân Tuấn cố ép xuống khó chịu trong lòng, cay đắng nói: "Em thích là được rồi. Chẳng qua không cần làm gấp bản vẽ thiết kế, gần đây công ty xảy ra chút vấn đề, tôi phải giải quyết vấn đề của công ty trước, sau đó lại nói tới chuyện hợp tác. Mấy ngày này, em cố gắng dưỡng thương cho tốt. Chỉ có sức khỏe của em tốt mới có khả năng hợp tác tốt với tôi, không phải sao?"
Thẩm Hạ Lan không bỏ qua sự bi thương và cô đơn vừa thoáng hiện trong mắt của Diệp Ân Tuấn, nhưng cô tự nhủ mình không thể mềm lòng.
Người đàn ông này căn bản là một người vô tâm, anh làm sao có thể bi thương và mất mát được?
Tất cả chỉ là thủ đoạn làm cho cô nhìn, làm cho cô mềm lòng mà thôi.
Cô khẽ mỉm cười, cũng đáp lại một câu, nhưng sau đó nhắm mắt lại, rõ ràng là mệt mỏi rồi.
Thấy cô như vậy, Diệp Ân Tuấn cũng không tiện ở lại nữa. Anh đứng dậy nhìn Thẩm Hạ Lan đã nhắm mắt lại, thấy vết thâm trên vành mắt cô thì nói với vẻ không nỡ: "Em mệt mỏi cứ nghỉ ngơi đi, tôi đã mời người tới chăm sóc đặc biệt cho em. Mấy ngày tới tôi sẽ không tới. Cơm trưa thì..."
"Tử Thất sẽ mua cho tôi, cảm ơn tổng giám đốc Diệp."
Thẩm Hạ Lan cười có lệ.
"Buổi tối lại phải lăn vết thương trên mặt một lần."
"Cảm ơn."
Trong giây lát hai người hình như không có gì để nói nữa.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên có phần nhớ mong thời điểm Sở Anh Lạc ở đây, ít nhất cô còn có thể xích lại gần mình một chút, cho dù cô có ý xấu, anh cũng không để ý.
Bây giờ, anh cảm giác giữa hai người hình như cách trăm sông nghìn núi, dù thế nào cũng không thể bước được. Cảm giác này rất mệt mỏi, cũng rất đáng lo ngại, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn lại bất lực.
"Em nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước đây."
"Tạm biệt."
Lần này, Thẩm Hạ Lan thậm chí cũng tiết kiệm những lời nói có lệ.
Thấy cô như vậy, Diệp Ân Tuấn cô đơn rời khỏi phòng bệnh.
Trong nháy mắt khi anh rời đi, Thẩm Hạ Lan mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng kho rõ.
Diệp Ân Tuấn đẩy cửa phòng bệnh ra, mới phát hiện Tống Đình đứng ở trong hành lang chờ mình.
"Có việc gì sao?"
Tống Đình vội vàng theo sau, khẽ nói: "Tổng giám đốc Diệp, tôi điều tra, vào ngày tài liệu của công ty bị lộ ra, Thẩm Minh Triết hình như thật sự có từng qua công ty. Đây là video giám sát, hơn nữa có người từng thấy, dường như có một đứa trẻ đã vào phòng làm việc của anh. Về phần có phải là Thẩm Minh Triết không, bọn họ không dám xác định."
Diệp Ân Tuấn hơi híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng.
"Đi với tôi về nhà họ Diệp một chuyến."
"Vâng."
Tống Đình không nói nhiều, theo Diệp Ân Tuấn trở về nhà họ Diệp.
Diệp Tranh đang vượt cấp trong trò chơi ở phòng chơi.
Trò chơi này là Thẩm Minh Triết thiết kế. Cậu ta vốn cho rằng mình không ngu ngốc, sẽ không quá khó để vượt qua. Nhưng bây giờ cậu ta chơi một tiếng rồi, không ngờ vẫn còn chưa qua được.
"Đáng giận! Sao có thể như vậy được?"
Diệp Tranh mải mê chơi, thậm chí Diệp Ân Tuấn bước vào cũng không phát hiện ra, mãi đến khi Ipad trong tay bị người rút đi, cậu ta mới ngẩng đầu lên.
"Ai? Ai dám động và Ipad của tôi?"
Diệp Tranh nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên, lại thấy Diệp Ân Tuấn với vẻ mặt lạnh lùng đứng ở đó, tất cả dáng vẻ cao ngạo lập tức biến mất.
"Daddy? Sao daddy lại tới đây?"
Diệp Ân Tuấn không trả lời cậu ta, mà đưa Ipad cho Tống Đình.
"Chơi thử đi, xem cậu có thể vượt qua ải được không?"
Tống Đình hơi bất ngờ, không rõ Diệp Ân Tuấn bảo mình làm vậy là có ý gì. Nhưng anh ta vẫn nhận lấy Ipad chơi tiếp.
Diệp Tranh thấy Diệp Ân Tuấn không trách mình thì vội vàng nhảy xuống giường, đi tới trước mặt Tống Đình, mang ghế qua ngồi ở bên cạnh, khẽ nói: "Chú Tống, chú nhất định phải giúp cháu vượt qua cửa này đấy. Cháu đã chơi một tiếng rồi mà vẫn không qua được, quá buồn bực."
Tống Đình nhìn Diệp Tranh mỉm cười, lại bắt đầu xong lên.
Nửa giờ trôi qua, chân mày Tống Đình vẫn chưa giãn ra.
Một giờ trôi qua, trên trán Tống Đình đã đầy mồ hôi lạnh.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cảnh tượng như vậy cười lạnh nói: "Tống Đình, cậu nên tìm một chỗ huấn luyện đi. Bây giờ một em bé thiết kế trò chơi mà cậu cũng không qua cửa được, còn không biết xấu hổ nói là trợ lý đặc biệt của tập đoàn Hoài Trí chúng ta sao?"
Sau lưng của Tống Đình đều ướt sũng, lại không cam lòng nói: "Tổng giám đốc Diệp, đây tuyệt đối không phải là trò chơi mà một đứa trẻ con có thể làm được. Tổng giám đốc Diệp nói móc tôi cũng không cần như vậy."
Diệp Ân Tuấn lấy ipap qua, ném cho Diệp Tranh, khẽ nói: "Con chơi tiếp đi, xem tới lúc nào thì con có thể vượt qua cửa. Sau khi vượt qua lại nói với ba một tiếng."
"Daddy, daddy để cho con chơi à?"
"Lần này thì có thể."
Diệp Ân Tuấn nói xong thì đứng dậy rời khỏi phòng.
Tống Đình cũng không dám ở lại, theo Diệp Ân Tuấn vào phòng làm việc.
Diệp Ân Tuấn cho Tống Đình xem video theo dõi trong phòng làm việc.
"Cậu xem thử đi, một em đứa trẻ lại đùa giỡn khiến chúng ta xoay quanh như vậy."
Tống Đình hơi nghi ngờ, vội vàng ngồi qua. Khi anh ta thấy nội dung trong video thì hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, cái miệng này thể bỏ lọt một quả trứng gà rồi.
Vẻ mặt kinh ngạc như vậy không ngờ lại lấy lòng Diệp Ân Tuấn, cảm giác tự hào đột nhiên dâng lên, tràn ngập khắp người anh.
Nếu Thẩm Minh Triết thật sự là con trai anh, vậy anh thật sự nên cố gắng chúc mừng một lần, đúng không?
Thằng nhóc thối tha đúng là có gien của anh!
Tống Đình kinh ngạc một lúc lâu mới hoàn hồn được.
"Đây, đây là do Thẩm Minh Triết thiết kế à?"
"Cho nên cậu thấy cơ mật của công ty lộ ra không liên quan gì đến nó sao?"
Diệp Ân Tuấn rót cho mình và Tống Đình một ly rượu vang đỏ.
Anh lắc ly rượu vang trong tay, vừa cười vừa nói: "Lần đầu tiên tôi mất mặt ở trước công chúng là bởi vì bị thằng nhóc thối này bắn nước tiểu trong phòng vệ sinh ở sân bay. Lúc đó tôi đã nghi ngờ, trong nhà vệ sinh trừ nó và tôi ra, cũng không có ai khác, sao video này được bị đăng lên mạng chứ? Lần thứ hai công ty bị hacker xâm nhập, khi chúng ta điều tra lại phát hiện đối phương đổi địa chỉ IP đổi thành nhà cũ của nhà họ Diệp. Hai chuyện này cũng nói rõ đối phương vô cùng quen thuộc với nhà họ Diệp chúng tôi. Lần thứ ba tài liệu cơ mật của công ty bị lộ ra ngoài, Thẩm Minh Triết xuất hiện ở trong văn phòng của tôi, sau đó chúng ta lần ra được trường mầm non của Diệp Tranh, cũng chỉ có phòng của Diệp Tranh có máy tính. Diệp Tranh chết sống không nói ra trước nó có ai từng ở trong phòng máy tính. Tôi điều tra, Diệp Tranh ở trường mầm non không có mấy người bạn tốt, ngoại trừ Thẩm Minh Triết. Lẽ nào tất cả những điều này đều trùng hợp sao? Nếu là trùng hợp, vậy cậu nói cho tôi biết, trò chơi này ngay cả cậu cũng không qua được, vậy phải giải thích thế nào?"
Diệp Ân Tuấn liên tục nói ra những lời làm Tống Đình chấn động tới mức trợn mắt há hốc mồm.
"Nhưng thằng bé mới chỉ là một đứa trẻ hơn bốn tuổi thôi!"
"Đúng vậy, nó mới hơn bốn tuổi, nếu lớn hơn một chút, thằng nhóc thối tha này có thể còn khủng khiếp hơn. Nhưng nếu là con của tôi, ngược lại có thể giải thích được."
Diệp Ân Tuấn cười vô cùng tự hào và kiêu ngạo, lại làm cho Tống Đình bên cạnh kinh ngạc đến suýt rơi tròng mắt.
"Tổng giám đốc Diệp, anh nói gì? Con trai anh? Anh nói Thẩm Minh Triết là con trai anh à? Sao có thể?"
Diệp Ân Tuấn cười đắc ý.
"Tôi cũng muốn biết khả năng này lớn tới mức nào, đến ngày mai sẽ có kết quả đấy."
"Ngày mai à?"
Bây giờ Tống Đình hoàn toàn biến thành con vẹt học nói, đầu óc đã không thể nào hoạt động bình thường nữa.
Mặc dù anh ta biết Diệp Ân Tuấn bảo anh ta đi điều tra chuyện của Thẩm Minh Triết và Lisa, cũng biết Diệp Ân Tuấn đang làm giám định người thân, nhưng sao thằng nhóc thối kia lại biến thành con trai tổng giám đốc Diệp chứ?
/2602
|