Thẩm Hạ Lan ôm điện thoại rồi vô thức ngủ mất, chịu đựng sự giày vò thế này suốt năm năm trời, cô cũng đã quen rồi.
Nửa đêm lúc Diệp Ân Tuấn bị lạnh đến tỉnh lại, nhìn một vòng xung quanh, trên người không có thứ gì cả.
Tuy cảm thấy Thẩm Hạ Lan đi lại bất tiện, sẽ không đắp chăn cho mình được, nhưng tốt xấu gì kêu y tá đắp cho anh cũng được mà.
Nhớ lúc trước cô luôn không nỡ để anh bị lạnh, bị đói, cho dù anh có lạnh lùng bao nhiêu, cô đều đối xử với anh trước sau như một. Bây giờ anh có giống bị báo ứng không?
Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, lại hơi lo lắng cho Thẩm Hạ Lan. Anh nhẹ chân nhẹ tay đi vào, thấy gối của cô vẫn để ở một bên như cũ, chăn cũng không đắp cho đàng hoàng thì vội vàng tiến lên.
Người phụ nữ này, sao càng ngày càng không biết chăm sóc cho mình thế?
Anh lót gối dưới đầu cô, lúc kéo chăn qua thì thấy điện thoại trong tay cô.
Điện thoại đang khoá màn hình, nhưng đúng lúc này, Đường Trình Siêu gửi tin nhắn tới, màn hình hơi sáng lên.
“Đời này ngoài em ra, anh không cần ai nữa.”
Câu nói rất ngắn, nhưng lại kích thích Diệp Ân Tuấn giữa đêm khuya.
Vợ của anh, mẹ của con anh, tuy đã mất tích năm năm, nhưng sao có thể mặc cho người đàn ông khác nhớ thương được?
Diệp Ân Tuấn híp mắt, nhẹ nhàng đắp chăn cho Thẩm Hạ Lan, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Nhiệt độ ngoài phòng bệnh chênh lệch rất lớn, có hơi lạnh lẽo hiu quạnh.
Diệp Ân Tuấn đứng ở chỗ rẽ hành lang, lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Đã lâu rồi anh không hút thuốc, nhưng bây giờ anh cần nicotin khiến tâm trạng mình bình tĩnh lại.
Bầu đêm tràn ngập khắp nơi, mặc dù có ngọn đèn chiếu xuống nhưng cũng rất yếu ớt. Mà điếu thuốc trong tay anh lúc sáng lúc tối, không ai nhìn rõ được khuôn mặt anh, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Hút xong điếu thuốc, Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại ra.
“Lão Tứ, giúp một việc.”
Đêm khuya gọi điện thoại cho người khác, Diệp Ân Tuấn không hề có chút cảm giác áy náy nào, thậm chí còn thấy bình thường. Mà lúc này lão Tứ Hạ Tử Thu đang ngủ say bị gọi dậy thì cực kỳ tức giận.
“Diệp Ân Tuấn, anh bị điên hả? Anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Hai giờ rưỡi sáng đó, anh có việc gấp gì không thể đợi sáng mai mới nói được sao?”
“Không thể.”
Diệp Ân Tuấn cứng rắn nói, giọng điệu thiếu đòn khiến Hạ Tử Thu giận đến đau gan.
“Được, anh là tên súc sinh, đánh giá xong.”
Nói xong, anh ta muốn cúp máy.
Diệp Ân Tuấn không nhanh không chậm nói: “Nếu cậu cúp điện thoại, tôi sẽ không đưa cho cậu tung tích người phụ nữ cậu muốn.”
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Hạ Tử Thu vang lên, hết cách nói: “Chuyện gì, anh nói đi.”
“Tôi nhớ bây giờ cậu ở Mỹ, có từng nghe nói tới tập đoàn HJ chưa?”
“Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn gần đây công ty của anh ta xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất cho Tổng Giám đốc của bọn họ bận đến tối mày tối mặt, không thể dành thời gian cho việc khác. Tôi đảm bảo một tuần sau, thứ cậu muốn sẽ xuất hiện trên bàn cậu.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Hạ Tử Thu khựng lại.
“Đường Trình Siêu đắc tội anh à?”
“Mối thù cướp vợ có tính không?”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì cúp máy.
Cơn buồn ngủ của Hạ Tử Thu hoàn toàn mất sạch.
Mẹ ơi!
Khi nãy tên súc sinh kia nói gì cơ?
Mối thù cướp vợ?
Anh lấy đâu ra vợ?
Người năm năm trước ư?
Không phải đã bị chết cháy rồi sao?
Hơn nữa anh ta cũng không cảm thấy Diệp Ân Tuấn yêu vợ mình được bao nhiêu!
Cuối cùng là xảy ra chuyện gì thế này?
Lúc Hạ Tử Thu gọi điện thoại lại, Diệp Ân Tuấn đã tắt nguồn.
“Mẹ kiếp! Đúng là tên cầm thú!”
Hạ Tử Thu bị lòng tò mò làm cả đêm không ngủ, con sâu ngủ cũng chạy mất.
Không được!
Đêm dài đằng đẵng, không thể để một mình anh ta mất ngủ thế được.
Hạ Tử Thu bò dậy, vội vàng gửi tin nhắn vào nhóm chat của các anh em.
“Tin giật gân đây, hình như vợ của anh Ba đã quay lại rồi, nhưng lại bị người ta cắm sừng.”
Vì là nửa đêm, hoàn toàn không có ai trả lời, Hạ Tử Thu đợi rất lâu nhưng vẫn rất yên tĩnh, thật sự không còn cách nào, đành phải cam chịu số phận đứng lên đi làm chuyện Diệp Ân Tuấn dặn dò.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Thẩm Hạ Lan từ từ thức dậy, lúc này mới phát hiện mình cầm điện thoại ngủ mất.
Cô vén chăn lên muốn hoạt động một chút, sau đó mới phát hiện không đúng lắm. Từ từ quay đầu lại, nhìn thấy gối nằm dưới cổ mình, chăn cũng đắp đến dưới cổ. Đây là…
Trong lòng đã hiểu ra gì đó, nhưng Thẩm Hạ Lan lại xem như mình không phát hiện.
Cô nhảy vào phòng vệ sinh.
Tuy vết thương trên chân hơi nặng, nhưng những vết thương như thế chẳng là gì với cô cả, so với trận lửa lớn năm năm trước, cả người đau đớn đến đêm không ngủ được, đây thật sự chỉ là chuyện nhỏ.
Thẩm Hạ Lan đi tới phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa và tiếng bước chân, cô biết là Diệp Ân Tuấn đi vào.
Diệp Ân Tuấn bước vào phòng bệnh, không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì hơi hoảng hốt.
“Thẩm Hạ Lan?”
Anh vội vàng kêu một tiếng, khi nhìn thấy bóng người xuất hiện trong phòng vệ sinh thì không hề nghĩ ngợi kéo cửa ra.
“Sao lại đi xuống một mình thế này? Không biết gọi tôi một tiếng sao?”
Nói xong vội vàng tiến lên muốn đỡ cô, lại bị cô tránh thoát.
“Không cần đâu, Tổng Giám đốc Diệp, vết thương nhỏ thế này tôi vẫn chịu được. Hơn nữa không phải có một câu rất đúng sao, tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm.”
Nói xong cô trả lại cho Diệp Ân Tuấn một nụ cười xán lạn, sau đó nhảy lướt qua anh ra khỏi phòng vệ sinh.
Nụ cười xán lạn kia tựa như đoá hoa ngày xuân vậy, cực kỳ tươi đẹp, nhưng lại khiến Diệp Ân Tuấn siết chặt tay.
Lúc một người phụ nữ không cần một người đàn ông nữa, chứng tỏ điều gì?
Anh biết, nhưng không muốn thừa nhận.
Lòng dạ Diệp Ân Tuấn cuộn trào mãnh liệt, đột nhiên xoay người, cũng không quan tâm Thẩm Hạ Lan có vui hay không, ôm ngang lấy cô đi về phía giường bệnh.
Thẩm Hạ Lan bị doạ sợ, cả người được anh ôm vào lòng, mùi thơm nhàn nhạt phả đến khiến cô nhíu mày.
“Diệp Ân Tuấn, anh có biết bốn chữ tôn trọng người khác viết thế nào không?”
“Không biết.”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng trả lời.
“Tôi chỉ biết người bệnh bị thương nên có dáng vẻ của người bệnh.”
Trong lúc nói chuyện anh đã bế Thẩm Hạ Lan đi tới trước giường bệnh, nhẹ nhàng thả cô xuống.
“Muốn ăn gì? Tôi bảo thím Trương nấu cho em.”
“Không cần, Tổng Giám đốc Diệp, lát nữa Tử Thất sẽ dẫn Minh Triết đến đây, không cần anh phải lo đâu.’
Chắc chắn là Thẩm Hạ Lan muốn khiến anh tức chết, nếu không sao có thể cười xán lạn như thế được?
Lồng ngực Diệp Ân Tuấn bốc lên lửa giận, nhưng lại cố nhịn xuống.
Xem ra anh muốn ở riêng với Thẩm Hạ Lan thì phải đuổi mấy người vướng víu kia đi mới tốt.
Đang nghĩ ngợi, một giọng nói non nớt đã vang lên.
“Mami!”
Thẩm Minh Triết chạy từ bên ngoài vào như một cơn lốc nhỏ, lướt qua Diệp Ân Tuấn tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, lại còn uốn éo mông, rất có kỹ thuật đẩy anh sang một bên.
Mặt Diệp Ân Tuấn hơi đen lại.
Xem ra thằng nhóc làm chuyện này không ít lần rồi.
“Mami, hôm nay mẹ sao rồi? Có đau không? Nhìn thấy con có đỡ hơn chút nào không?”
Ở trước mặt Thẩm Hạ Lan, Thẩm Minh Triết mới là một đứa nhỏ bốn tuổi bình thường.
Thẩm Hạ Lan nhìn khuôn mặt lo lắng của con trai, cười cực kỳ dịu dàng.
“Nhìn thấy Minh Triết, mẹ đã không đau nữa rồi.”
“Thật sao ạ? Vậy con xin nghỉ ở lại đây với mami được không? Vậy thì mami sẽ không đau nữa? Vả lại gần đây hơi nhiều ruồi bọ, con sẽ đuổi ruồi bọ đi giúp mami.”
Lời này mang theo hàm ý, thậm chí Thẩm Minh Triết còn không chút che giấu nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, ánh mắt ghét bỏ rất rõ ràng.
Dù gì anh cũng đường đường là Tổng Giám đốc của tập đoàn Hoàn Trí, người đứng đầu Hải Thành, có bao giờ bị người khác so sánh thành ruồi bọ cơ chứ?
Thằng nhóc này đúng là gì cũng dám nói!
Đúng là con anh!
Nhớ đến báo cáo xét nghiệm cha con hôm qua, trong lòng Diệp Ân Tuấn thật sự là nửa vui nửa buồn.
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan nghe ra ý trong lời nói của Trương Hàn Trung, đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.
“Đương nhiên mami muốn con ở bên rồi, nhưng đây là bệnh viện, có rất nhiều virus, trẻ con ít đến thì tốt hơn, biết không? Yên tâm đi, đợi mấy ngày nữa, mami khoẻ hơn sẽ xuất viện, đến lúc đó con có thể nhìn thấy mami mỗi ngày rồi.”
“Vậy con có thể ôm mami ngủ mỗi ngày không? Đã lâu rồi mami không ngủ cùng con.”
Đôi mắt to của Thẩm Minh Triết chớp chớp, nhìn qua rất đáng thương.
Khoé miệng Diệp Ân Tuấn hơi giật giật.
“Con đã lớn như vậy rồi còn đòi mami ôm ngủ, có thấy xấu hổ không?”
“Ai cần chú lo!”
Thẩm Minh Triết phản bác Diệp Ân Tuấn, lại còn dùng cả tay chân bò lên giường, ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan.
“Mami yêu con nhất đúng không?”
“Đúng, mami yêu Minh Triết nhất.”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ vì con trai chủ động đến gần, nhưng vẫn rất vui vẻ.
Nửa năm trước thằng nhóc thúi này đã tự ngủ một mình rồi, hại cô mất đi gối ôm mềm mại, khỏi phải nói tiếc bao nhiêu, bây giờ thằng bé lại có thể muốn mình ngủ cùng, Thẩm Hạ Lan biết thằng bé vì chướng mắt Diệp Ân Tuấn, nhưng vẫn lợi dụng cơ hội véo tay chân con trai.
Ừm, xúc cảm thật tốt, núc ních thịt.
Thẩm Minh Triết khẽ nhíu mày.
Bé là bị mami ăn đậu hũ à?
Nhưng cũng không thể biểu hiện ra trước mặt Diệp Ân Tuấn được.
Thẩm Minh Triết khiêu khích trừng Diệp Ân Tuấn một cái.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình rất uất ức. Rõ ràng là con trai mình lại cứ đối đầu với mình, rõ ràng là vợ mình lại hờ hững với mình như người xa lạ. Cuối cùng anh đã làm chuyện khiến người người oán trách gì mà có kết quả này chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, Diệp Ân Tuấn tiến lên bế Thẩm Minh Triết, nhấc chân đi ra ngoài.
“Chú dẫn con đi ăn sáng, mami của cháu còn bị bệnh, con đứng làm phiền mami.”
Khi nói chuyện đã xách Thẩm Minh Triết ra ngoài như xách gà con.
Ra tới cửa đúng lúc gặp phải Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất xách hộp đồ ăn sáng, lúc thấy cảnh này thì hơi ngơ ngác.
“Chăm sóc Thẩm Hạ Lan cho tốt.”
Diệp Ân Tuấn không thèm nhìn cô ấy một cái, tiếp tục dẫn thằng nhóc thúi ra ngoài.
Thẩm Minh Triết giãy dụa, nhưng vì còn quá nhỏ, không có sức, chỉ có thể khuất nhục bị xách ra ngoài.
“Mami, dì Lam, cứu con!”
Thẩm Hạ Lan muốn nói gì đó, đột nhiên nhớ ra Diệp Ân Tuấn cũng biết thân phận của Thẩm Minh Triết, dứt khoát không làm gì anh cả, mà bây giờ cô cũng không muốn đối mặt với Diệp Ân Tuấn, đành phải có lỗi với con trai, tỏ vẻ không còn cách nào.
“Mami.”
Thẩm Minh Triết tuyệt vọng.
Lam Tử Thất muốn ngăn cản, lại nghe thấy Thẩm Hạ Lan ho khan một tiếng nên vội vàng đi qua.
“Hạ Lan, cậu không sao chứ?”
“Kệ bọn họ đi.”
Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng nói, Lam Tử Thất lập tức hiểu ra.
Nửa đêm lúc Diệp Ân Tuấn bị lạnh đến tỉnh lại, nhìn một vòng xung quanh, trên người không có thứ gì cả.
Tuy cảm thấy Thẩm Hạ Lan đi lại bất tiện, sẽ không đắp chăn cho mình được, nhưng tốt xấu gì kêu y tá đắp cho anh cũng được mà.
Nhớ lúc trước cô luôn không nỡ để anh bị lạnh, bị đói, cho dù anh có lạnh lùng bao nhiêu, cô đều đối xử với anh trước sau như một. Bây giờ anh có giống bị báo ứng không?
Diệp Ân Tuấn thở dài một hơi, lại hơi lo lắng cho Thẩm Hạ Lan. Anh nhẹ chân nhẹ tay đi vào, thấy gối của cô vẫn để ở một bên như cũ, chăn cũng không đắp cho đàng hoàng thì vội vàng tiến lên.
Người phụ nữ này, sao càng ngày càng không biết chăm sóc cho mình thế?
Anh lót gối dưới đầu cô, lúc kéo chăn qua thì thấy điện thoại trong tay cô.
Điện thoại đang khoá màn hình, nhưng đúng lúc này, Đường Trình Siêu gửi tin nhắn tới, màn hình hơi sáng lên.
“Đời này ngoài em ra, anh không cần ai nữa.”
Câu nói rất ngắn, nhưng lại kích thích Diệp Ân Tuấn giữa đêm khuya.
Vợ của anh, mẹ của con anh, tuy đã mất tích năm năm, nhưng sao có thể mặc cho người đàn ông khác nhớ thương được?
Diệp Ân Tuấn híp mắt, nhẹ nhàng đắp chăn cho Thẩm Hạ Lan, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Nhiệt độ ngoài phòng bệnh chênh lệch rất lớn, có hơi lạnh lẽo hiu quạnh.
Diệp Ân Tuấn đứng ở chỗ rẽ hành lang, lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Đã lâu rồi anh không hút thuốc, nhưng bây giờ anh cần nicotin khiến tâm trạng mình bình tĩnh lại.
Bầu đêm tràn ngập khắp nơi, mặc dù có ngọn đèn chiếu xuống nhưng cũng rất yếu ớt. Mà điếu thuốc trong tay anh lúc sáng lúc tối, không ai nhìn rõ được khuôn mặt anh, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Hút xong điếu thuốc, Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại ra.
“Lão Tứ, giúp một việc.”
Đêm khuya gọi điện thoại cho người khác, Diệp Ân Tuấn không hề có chút cảm giác áy náy nào, thậm chí còn thấy bình thường. Mà lúc này lão Tứ Hạ Tử Thu đang ngủ say bị gọi dậy thì cực kỳ tức giận.
“Diệp Ân Tuấn, anh bị điên hả? Anh có biết bây giờ là mấy giờ không? Hai giờ rưỡi sáng đó, anh có việc gấp gì không thể đợi sáng mai mới nói được sao?”
“Không thể.”
Diệp Ân Tuấn cứng rắn nói, giọng điệu thiếu đòn khiến Hạ Tử Thu giận đến đau gan.
“Được, anh là tên súc sinh, đánh giá xong.”
Nói xong, anh ta muốn cúp máy.
Diệp Ân Tuấn không nhanh không chậm nói: “Nếu cậu cúp điện thoại, tôi sẽ không đưa cho cậu tung tích người phụ nữ cậu muốn.”
Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Hạ Tử Thu vang lên, hết cách nói: “Chuyện gì, anh nói đi.”
“Tôi nhớ bây giờ cậu ở Mỹ, có từng nghe nói tới tập đoàn HJ chưa?”
“Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn gần đây công ty của anh ta xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất cho Tổng Giám đốc của bọn họ bận đến tối mày tối mặt, không thể dành thời gian cho việc khác. Tôi đảm bảo một tuần sau, thứ cậu muốn sẽ xuất hiện trên bàn cậu.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Hạ Tử Thu khựng lại.
“Đường Trình Siêu đắc tội anh à?”
“Mối thù cướp vợ có tính không?”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì cúp máy.
Cơn buồn ngủ của Hạ Tử Thu hoàn toàn mất sạch.
Mẹ ơi!
Khi nãy tên súc sinh kia nói gì cơ?
Mối thù cướp vợ?
Anh lấy đâu ra vợ?
Người năm năm trước ư?
Không phải đã bị chết cháy rồi sao?
Hơn nữa anh ta cũng không cảm thấy Diệp Ân Tuấn yêu vợ mình được bao nhiêu!
Cuối cùng là xảy ra chuyện gì thế này?
Lúc Hạ Tử Thu gọi điện thoại lại, Diệp Ân Tuấn đã tắt nguồn.
“Mẹ kiếp! Đúng là tên cầm thú!”
Hạ Tử Thu bị lòng tò mò làm cả đêm không ngủ, con sâu ngủ cũng chạy mất.
Không được!
Đêm dài đằng đẵng, không thể để một mình anh ta mất ngủ thế được.
Hạ Tử Thu bò dậy, vội vàng gửi tin nhắn vào nhóm chat của các anh em.
“Tin giật gân đây, hình như vợ của anh Ba đã quay lại rồi, nhưng lại bị người ta cắm sừng.”
Vì là nửa đêm, hoàn toàn không có ai trả lời, Hạ Tử Thu đợi rất lâu nhưng vẫn rất yên tĩnh, thật sự không còn cách nào, đành phải cam chịu số phận đứng lên đi làm chuyện Diệp Ân Tuấn dặn dò.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Thẩm Hạ Lan từ từ thức dậy, lúc này mới phát hiện mình cầm điện thoại ngủ mất.
Cô vén chăn lên muốn hoạt động một chút, sau đó mới phát hiện không đúng lắm. Từ từ quay đầu lại, nhìn thấy gối nằm dưới cổ mình, chăn cũng đắp đến dưới cổ. Đây là…
Trong lòng đã hiểu ra gì đó, nhưng Thẩm Hạ Lan lại xem như mình không phát hiện.
Cô nhảy vào phòng vệ sinh.
Tuy vết thương trên chân hơi nặng, nhưng những vết thương như thế chẳng là gì với cô cả, so với trận lửa lớn năm năm trước, cả người đau đớn đến đêm không ngủ được, đây thật sự chỉ là chuyện nhỏ.
Thẩm Hạ Lan đi tới phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa và tiếng bước chân, cô biết là Diệp Ân Tuấn đi vào.
Diệp Ân Tuấn bước vào phòng bệnh, không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì hơi hoảng hốt.
“Thẩm Hạ Lan?”
Anh vội vàng kêu một tiếng, khi nhìn thấy bóng người xuất hiện trong phòng vệ sinh thì không hề nghĩ ngợi kéo cửa ra.
“Sao lại đi xuống một mình thế này? Không biết gọi tôi một tiếng sao?”
Nói xong vội vàng tiến lên muốn đỡ cô, lại bị cô tránh thoát.
“Không cần đâu, Tổng Giám đốc Diệp, vết thương nhỏ thế này tôi vẫn chịu được. Hơn nữa không phải có một câu rất đúng sao, tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm.”
Nói xong cô trả lại cho Diệp Ân Tuấn một nụ cười xán lạn, sau đó nhảy lướt qua anh ra khỏi phòng vệ sinh.
Nụ cười xán lạn kia tựa như đoá hoa ngày xuân vậy, cực kỳ tươi đẹp, nhưng lại khiến Diệp Ân Tuấn siết chặt tay.
Lúc một người phụ nữ không cần một người đàn ông nữa, chứng tỏ điều gì?
Anh biết, nhưng không muốn thừa nhận.
Lòng dạ Diệp Ân Tuấn cuộn trào mãnh liệt, đột nhiên xoay người, cũng không quan tâm Thẩm Hạ Lan có vui hay không, ôm ngang lấy cô đi về phía giường bệnh.
Thẩm Hạ Lan bị doạ sợ, cả người được anh ôm vào lòng, mùi thơm nhàn nhạt phả đến khiến cô nhíu mày.
“Diệp Ân Tuấn, anh có biết bốn chữ tôn trọng người khác viết thế nào không?”
“Không biết.”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng trả lời.
“Tôi chỉ biết người bệnh bị thương nên có dáng vẻ của người bệnh.”
Trong lúc nói chuyện anh đã bế Thẩm Hạ Lan đi tới trước giường bệnh, nhẹ nhàng thả cô xuống.
“Muốn ăn gì? Tôi bảo thím Trương nấu cho em.”
“Không cần, Tổng Giám đốc Diệp, lát nữa Tử Thất sẽ dẫn Minh Triết đến đây, không cần anh phải lo đâu.’
Chắc chắn là Thẩm Hạ Lan muốn khiến anh tức chết, nếu không sao có thể cười xán lạn như thế được?
Lồng ngực Diệp Ân Tuấn bốc lên lửa giận, nhưng lại cố nhịn xuống.
Xem ra anh muốn ở riêng với Thẩm Hạ Lan thì phải đuổi mấy người vướng víu kia đi mới tốt.
Đang nghĩ ngợi, một giọng nói non nớt đã vang lên.
“Mami!”
Thẩm Minh Triết chạy từ bên ngoài vào như một cơn lốc nhỏ, lướt qua Diệp Ân Tuấn tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, lại còn uốn éo mông, rất có kỹ thuật đẩy anh sang một bên.
Mặt Diệp Ân Tuấn hơi đen lại.
Xem ra thằng nhóc làm chuyện này không ít lần rồi.
“Mami, hôm nay mẹ sao rồi? Có đau không? Nhìn thấy con có đỡ hơn chút nào không?”
Ở trước mặt Thẩm Hạ Lan, Thẩm Minh Triết mới là một đứa nhỏ bốn tuổi bình thường.
Thẩm Hạ Lan nhìn khuôn mặt lo lắng của con trai, cười cực kỳ dịu dàng.
“Nhìn thấy Minh Triết, mẹ đã không đau nữa rồi.”
“Thật sao ạ? Vậy con xin nghỉ ở lại đây với mami được không? Vậy thì mami sẽ không đau nữa? Vả lại gần đây hơi nhiều ruồi bọ, con sẽ đuổi ruồi bọ đi giúp mami.”
Lời này mang theo hàm ý, thậm chí Thẩm Minh Triết còn không chút che giấu nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, ánh mắt ghét bỏ rất rõ ràng.
Dù gì anh cũng đường đường là Tổng Giám đốc của tập đoàn Hoàn Trí, người đứng đầu Hải Thành, có bao giờ bị người khác so sánh thành ruồi bọ cơ chứ?
Thằng nhóc này đúng là gì cũng dám nói!
Đúng là con anh!
Nhớ đến báo cáo xét nghiệm cha con hôm qua, trong lòng Diệp Ân Tuấn thật sự là nửa vui nửa buồn.
Đương nhiên Thẩm Hạ Lan nghe ra ý trong lời nói của Trương Hàn Trung, đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.
“Đương nhiên mami muốn con ở bên rồi, nhưng đây là bệnh viện, có rất nhiều virus, trẻ con ít đến thì tốt hơn, biết không? Yên tâm đi, đợi mấy ngày nữa, mami khoẻ hơn sẽ xuất viện, đến lúc đó con có thể nhìn thấy mami mỗi ngày rồi.”
“Vậy con có thể ôm mami ngủ mỗi ngày không? Đã lâu rồi mami không ngủ cùng con.”
Đôi mắt to của Thẩm Minh Triết chớp chớp, nhìn qua rất đáng thương.
Khoé miệng Diệp Ân Tuấn hơi giật giật.
“Con đã lớn như vậy rồi còn đòi mami ôm ngủ, có thấy xấu hổ không?”
“Ai cần chú lo!”
Thẩm Minh Triết phản bác Diệp Ân Tuấn, lại còn dùng cả tay chân bò lên giường, ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan.
“Mami yêu con nhất đúng không?”
“Đúng, mami yêu Minh Triết nhất.”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ vì con trai chủ động đến gần, nhưng vẫn rất vui vẻ.
Nửa năm trước thằng nhóc thúi này đã tự ngủ một mình rồi, hại cô mất đi gối ôm mềm mại, khỏi phải nói tiếc bao nhiêu, bây giờ thằng bé lại có thể muốn mình ngủ cùng, Thẩm Hạ Lan biết thằng bé vì chướng mắt Diệp Ân Tuấn, nhưng vẫn lợi dụng cơ hội véo tay chân con trai.
Ừm, xúc cảm thật tốt, núc ních thịt.
Thẩm Minh Triết khẽ nhíu mày.
Bé là bị mami ăn đậu hũ à?
Nhưng cũng không thể biểu hiện ra trước mặt Diệp Ân Tuấn được.
Thẩm Minh Triết khiêu khích trừng Diệp Ân Tuấn một cái.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình rất uất ức. Rõ ràng là con trai mình lại cứ đối đầu với mình, rõ ràng là vợ mình lại hờ hững với mình như người xa lạ. Cuối cùng anh đã làm chuyện khiến người người oán trách gì mà có kết quả này chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, Diệp Ân Tuấn tiến lên bế Thẩm Minh Triết, nhấc chân đi ra ngoài.
“Chú dẫn con đi ăn sáng, mami của cháu còn bị bệnh, con đứng làm phiền mami.”
Khi nói chuyện đã xách Thẩm Minh Triết ra ngoài như xách gà con.
Ra tới cửa đúng lúc gặp phải Lam Tử Thất.
Lam Tử Thất xách hộp đồ ăn sáng, lúc thấy cảnh này thì hơi ngơ ngác.
“Chăm sóc Thẩm Hạ Lan cho tốt.”
Diệp Ân Tuấn không thèm nhìn cô ấy một cái, tiếp tục dẫn thằng nhóc thúi ra ngoài.
Thẩm Minh Triết giãy dụa, nhưng vì còn quá nhỏ, không có sức, chỉ có thể khuất nhục bị xách ra ngoài.
“Mami, dì Lam, cứu con!”
Thẩm Hạ Lan muốn nói gì đó, đột nhiên nhớ ra Diệp Ân Tuấn cũng biết thân phận của Thẩm Minh Triết, dứt khoát không làm gì anh cả, mà bây giờ cô cũng không muốn đối mặt với Diệp Ân Tuấn, đành phải có lỗi với con trai, tỏ vẻ không còn cách nào.
“Mami.”
Thẩm Minh Triết tuyệt vọng.
Lam Tử Thất muốn ngăn cản, lại nghe thấy Thẩm Hạ Lan ho khan một tiếng nên vội vàng đi qua.
“Hạ Lan, cậu không sao chứ?”
“Kệ bọn họ đi.”
Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng nói, Lam Tử Thất lập tức hiểu ra.
/2602
|