CHƯƠNG 758: ANH CÓ THỂ ĐỂ Ý ĐẾN HÌNH ẢNH CỦA MÌNH KHÔNG?
“Dì à, món trứng ốp la này ăn ngon lắm, dì nếm thử đi.”
Trương Mẫn nở nụ cười đặc biệt ấm áp.
Thẩm Hạ Lan thừa dịp lúc này, trực tiếp dùng sống bàn tay đánh ngất Trương Mẫn từ phía sau.
Trương Mẫn bất ngờ không kịp đề phòng, món trứng ốp la trên tay lập tức rơi xuống đất nát vỡ vụn, bắn tung tóe khắp nơi.
“Làm sao cô có thể…”
Trương Mẫn muốn hỏi, nhưng tiếc là không có cơ hội, cô ta trực tiếp ngã về phía sau, Thẩm Hạ Lan thuận thế đỡ lấy cô ta.
“Cô ta không sao chứ?”
Lưu Mai nhìn Trương Mẫn ngất đi thì vội hỏi.
“Không sao đâu. Dì à, bên ngoài có xe van, cháu đưa dì rời khỏi đây. Có lẽ Tống Dật Hiên đã cuống cuồng cả lên rồi.”
Thẩm Hạ Lan đặt Trương Mẫn lên giường, nhưng sau khi suy nghĩ, vẫn là vác Trương Mẫn ra ngoài và đặt vào ghế sau cùng với Lưu Mai.
Lưu Mai lên xe, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc của Trương Mẫn ra sau tai, nói nhỏ: “Thực ra, cô ta đối xử với dì cũng xem như là rất tốt. Cô ta thật sự là bạn gái của Dật Hiên sao?”
“Coi là vậy đi.”
Thẩm Hạ Lan cũng không thể nói dối, chỉ có thể trả lời như vậy.
Cô đã gửi ảnh Lưu Mai và mình đi cùng cho Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn.
Tống Dật Hiên nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Lưu Mai đi cùng nhau, nhất thời xúc động suýt khóc, trực tiếp gọi điện đến.
“Thẩm Hạ Lan, mẹ tôi có ở đó không?”
“Ở đây.”
Thẩm Hạ Lan đưa điện thoại cho Lưu Mai.
“Dì à, điện thoại của Tống Dật Hiên.”
Lưu Mai nghe nói là điện thoại của Tống Dật Hiên thì vội vàng đón lấy nghe máy.
“Dật Hiên à, mẹ đây.”
“Mẹ, mẹ đã đi đâu vậy? Sao ai mẹ cũng đi theo vậy? Mẹ không biết gọi điện cho con sao? Mẹ có biết con lo lắng biết bao nhiêu không?”
Tống Dật Hiên đã khóc.
Lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng khóc buồn khổ của Tống Dật Hiên.
Lưu Mai vội vàng nói: “Đừng khóc, đừng khóc, mẹ sai rồi. Chỉ là cô ta nói là bạn gái của con, mẹ chỉ muốn ra ngoài xem thử. Mẹ đã ở viện dưỡng lão nhiều năm, nếu không phải là ba con đến thăm, có thể đến bây giờ mẹ vẫn giống như một người nằm mơ và sống trong giấc mơ. Dật Hiên à, bao nhiêu năm như vậy đã khổ cực cho con rồi, đều là mẹ không tốt, sau này mẹ sẽ không vậy nữa, mẹ nhất định sẽ khỏe mạnh để nhìn thấy con kết hôn và trông con cho con.”
Tống Dật Hiên thực sự cảm thấy nhẹ lòng khi nghe Lưu Mai nói như vậy.
“Mẹ, Thẩm Hạ Lan là bạn của con, mẹ hãy nghe lời cô ấy, cô ấy bảo mẹ làm gì mẹ hãy làm theo thế đó. Mẹ hãy nhớ là, cả thế giới ai cũng có thể làm tổn thương con trai mẹ, nhưng cô ấy thì không. Trận hỏa hoạn khi còn bé là cô ấy đã cứu con ra ngoài.
Mẹ, Thẩm Hạ Lan là ân nhân của con.”
Tống Dật Hiên sợ Lưu Mai có thái độ đề phòng với Thẩm Hạ Lan, vội vàng nói mọi chuyện cho Lưu Mai nghe.
Lưu Mai đặc biệt xúc động khi nghe nói Thẩm Hạ Lan đã cứu Tống Dật Hiên năm đó.
“Mẹ biết rồi, mẹ cúp máy trước, lát nữa chúng ta sẽ trở về tìm con.”
Khi Lưu Mai cúp máy và đưa điện thoại cho Thẩm Hạ Lan, bà ấy bất giác nắm lấy tay cô.
“Cô gái, con trai dì nói khi đó cháu đã cứu nó?”
“Lúc đó cháu tình cờ đi ngang qua.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười.
Về chuyện này, cô thực sự không cảm thấy đáng là gì. Lúc đó cô còn quá nhỏ, chỉ nhớ có một vụ cháy, có một đứa trẻ đang khóc và cô vô thức chạy vào kéo đứa trẻ ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn lo lắng xuống xe, nhìn kỹ Thẩm Hạ Lan từ trên xuống dưới. Nếu không có Lưu Mai ở đó, có lẽ anh đã cởi quần áo của Thẩm Hạ Lan ra để kiểm tra.
Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ.
“Em không sao, dì Lưu đang ở đây.”
“Ai?”
Diệp Ân Tuấn vẫn có chút chưa phản ứng lại.
Lưu Mai nhìn Diệp Ân Tuấn cao lớn, thốt lên: “Ân Tuấn đã lớn như vậy rồi à.”
Lúc này Diệp Ân Tuấn mới nhìn về phía Lưu Mai.
Trong trí nhớ của Diệp Ân Tuấn, Lưu Mai đã là ký ức của năm bốn năm tuổi về trước, bây giờ đột nhiên nhìn thấy bộ dạng già nua của Lưu Mai, thoáng chốc thấy có vẻ không giống.
“Mẹ của Tống Dật Hiên, dì Lưu Mai.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nhắc đến.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên hiểu ra.
“Chào dì Lưu.”
Bây giờ cả hai đều vô thức gọi tên thật của Lưu Mai mà không phải gọi bà ấy là bà Tống. Dù sao nhà họ Tống vẫn đang có một bà Tống, còn Lưu Mai cũng hiếm thấy gọi danh xưng này.
“Ừ. Lần này may mà có Hạ Lan. Chúng ta mau trở về thôi, đoán chừng Dật Hiên sẽ rất sốt ruột.”
Lưu Mai cười híp mắt nói.
Bà ấy nhìn thế nào cũng cảm thấy Thẩm Hạ Lan thích hợp làm con dâu của mình, nhưng người vẫn luôn đứng bên cạnh là Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cảm thấy ánh mắt Lưu Mai nhìn mình khác lạ, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, đối với anh, Thẩm Hạ Lan không sao mới là điều quan trọng nhất.
“Trương Mẫn đâu?”
“Đã bị em đánh ngất đi, Tử đang coi chừng, lát nữa kêu cô ấy giao Trương Mẫn cho Tống Dật Hiên là xong.”
Thẩm Hạ Lan và Lưu Mai lên xe, nhân tiện kể sơ qua chuyện này.
Diệp Ân Tuấn nghĩ mà sợ, nói: “Em cũng táo bạo quá rồi đấy, thứ gì cũng dám uống. Lỡ như đó không phải thuốc mê thì sao?”
“Vậy cũng không sao, chỉ cần là độc em đều không sợ, bây giờ em bách độc bất xâm.
“Xí!”
Diệp Ân Tuấn tức giận xí một tiếng, làm Thẩm Hạ Lan thấy buồn cười.
“Sếp Diệp, anh có thể chú ý đến hình tượng của mình không?”
“Gặp phải em anh còn hình tượng cái quái gì nữa? Em nói là trong lòng em có tính toán, em sẽ ổn, em ổn mà như thế này sao?
Thẩm Hạ Lan, anh cho em biết, từ nay về sau, em thành thật ở nhà cho anh, không được phép đi đâu cả.”
Ngay khi Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, Lưu Mai liền lên tiếng.
“Như vậy không được đâu, cậu như vậy là nhốt người bất hợp pháp. Hơn nữa, tôi còn phải gọi Hạ Lan đến chỗ tôi ngồi chơi.”
Nghe Lưu Mai nói như vậy, sự báo động trong lòng Diệp Ân Tuấn đột nhiên vang lên.
“Dì Lưu, cô gái đã bắt trói dì đi tên là Trương Mẫn, cô ta mới là bạn gái của Tống Dật Hiên, cô đừng nhầm lẫn.”
“Tôi mặc kệ, tôi không thích người phụ nữ đó làm con dâu tôi.”
Lưu Mai thậm chí còn chưa nói rằng tôi thích Thẩm Hạ Lan làm con dâu tôi.
Diệp Ân Tuấn đã thực sự muốn đuổi Lưu Mai xuống xe.
Đúng thật là người mẹ thế nào thì con trai thế ấy.
Tống Dật Hiên quấn lấy Thẩm Hạ Lan lâu như vậy, cuối cùng cũng buông bỏ Thẩm Hạ Lan và tìm được Trương Mẫn. Sao mẹ anh ta lại xuất hiện quấy rối nữa?
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ có nỗi khổ mà khó nói của Diệp Ân Tuấn thì không khỏi mím môi vui trộm.
Diệp Ân Tuấn trừng mắt nhìn Thẩm Hạ Lan khi thấy dáng vẻ vô tâm của cô.
Rất nhanh hai người đã trở về thành phố.
Tống Dật Hiên cũng bước tới đón.
“Mẹ tôi đâu?”
“Mau đưa mẹ anh đi đi!”
Diệp Ân Tuấn nắm lấy cánh tay của Tống Dật Hiên và nói: “Tôi cảnh cáo anh, Hạ Lan gần đây rất bận, không có thời gian đến nhà anh làm khách. Cũng không đi đâu cả.”
“Anh nói gì vậy?”
Tống Dật Hiên ngẩn người.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lười nói chuyện với anh ta, trực tiếp đẩy anh ta đến trước mặt Lưu Mai.
“Mẹ, mẹ thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?”
“Không có không có, để mẹ nhìn kỹ con một chút.”
Lưu Mai hào hứng nhìn Tống Dật Hiên.
Trước kia, bà ấy lúc tỉnh lúc mê, nói chung thời gian hôn mê thì nhiều còn lúc tỉnh táo thì ít. Hiện giờ con trai bà ấy cũng đã lớn rồi, bà ấy cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mộng.
“Xin lỗi, những năm qua mẹ đã không chăm sóc tốt cho con, mẹ thực sự xin lỗi.”
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, mẹ có thể tỉnh táo lại là con đã rất vui mừng rồi. Đi, con đưa mẹ về nhà!”
Bây giờ trong lòng Tống Dật Hiên đang tràn đầy niềm vui, đối với anh ta, mẹ mình có thể tỉnh táo lại là điều mà cả đời anh ta chưa bao giờ nghĩ tới.
“Ừ, mẹ về nhà cùng con.”
Lưu Mai nắm chặt lấy tay Tống Dật Hiên, cả đời này cũng không muốn buông ra nữa.
/2133
|