So sánh năng lực của Hoắc Thần Xa với Mộ Tây Hàn chỉ có hơn chớ không kém, chỉ là từ nhỏ cuộc sống của cậu luôn yên ổn, mặc dù gặp gỡ bất kì vấn đề gì khó khăn sau lưng tuyệt đối có người đến khắc phục hậu quả. Cộng thêm trí thông minh hơn người thường, vô luận làm gì đều dễ dàng thành công, cho nên dần dà tính tình Hoắc Thần Xa cũng không quan tâm đến bốn chữ liên lụy quan hệ.
Cho nên mọi việc, trong lòng cậu nhóc dù có khó giải quyết cách mấy kết quả cuối cùng luôn luôn cũng chỉ có một cho nên không có hứng thú với những việc bình thường.
Cậu nhóc muốn gió có gió, Hoắc Cảnh Sâm cho cậu nhóc những thứ tốt nhất, đối với một bé trai không có chút dã tâm, theo ý cậu nhóc, sống là phải biết hưởng thụ cuộc sống mới là sống, niềm vui thú trong cuộc sống của cậu chính là làm những thứ mình thích…và không muốn thua bất cứ một ai.
Dĩ nhiên, đối với một đứa bé năm tuổi tự nhiên không thể nào nghĩ đến cao thâm thế kia, nhưng quan trọng là người kia quy tội cho anh bạn Hoắc Thần Xa, muốn cậu nhóc sống một cuộc sống bình thường.
Tựu giống với giờ phút này, trong lòng anh bạn nhỏ Tây Hàn đều muốn hoàn toàn thu phục cái cậu em sinh đôi của mình, sau đó mang về nhà từ từ khi dễ, mà đối với Hoắc Thần Xa lại cảm thấy rất vui, cậu nhóc nhìn thấy có bạn chơi cùng mình sẽ càng náo nhiệt hơn.
Hai nhóc đứng tại chỗ yên lặng quan sát lẫn nhau, bên chân Hoắc Thần Xa là một chú chó to lớn, thân thể co rút vào bên người cậu rất không sợ chết ngáp một cái.
Nhưng, một giây kế tiếp Hoắc Thần Xa làm ra chuyện quả thật làm cho Tây Hàn có loại kích động muốn xông lên cùng cậu nhóc đánh nhau, nhưng vẫn luôn tự nhủ trong lòng nhóc là em trai mình, nhóc là em trai, để kiềm chế kích động.
Anh bạn nhỏ Thần Xa nháy mắt phải hai cái, thị lực 2.0 của cậu nhóc đối diện khuôn mặt đối diện với cái nhìn thấu mờ ám, kết quả là một giây kế tiếp, Anh bạn nhỏ Hoắc Thần Xa bóp thật mạnh lên gương mặt của Tây Hàn. Tây Hàn đau điến, cái đầu nhỏ cũng cứng ngắc, đáng ghét, trừ mẹ nhà mình ra chưa có người nào dám trắng trợn ăn đậu hũ cậu nhóc như thế.
Sau khi nắm hai cái Hoắc Thần Xa liếc thấy đáy mắt sắp phát hỏa của Tây Hàn trong nháy mắt rút tay về:
“Sao không mau kéo xuống lớp da trên mặt ngươi xuống, muốn ta đến giúp sao?”
Khóe miệng Tây Hàn run rẩy, chơi tâm nổi lên, cậu nhóc thật tò mò, hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý tình huống cậu em trai mình khi nhìn thấy một khuôn mặt giống hệt chính mình sẽ có phản ứng như thế nào.
Cho nên một giây kế tiếp, Anh bạn nhỏ Tây Hàn không chút do dự đưa tay, tự ốc nhĩ bắt đầu đem một tầng da từ từ xé rách xuống, mà nụ cười ở khóe miệng cậu nhóc vô cùng quỷ dị, xảo quyệt.
Trên thực tế người bình thường nên có phản ứng trợn mắt hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng như thế, Hoắc Thần Xa cũng quả thật trợn mắt hốc mồm như vậy trong hai ba giây. Lúc đó, cậu nhóc lần thứ hai trong buổi tối hôm nay bóp gương mặt của Tây Hàn để xác định gương mặt này không phải dịch dung, mẹ nó, thật huyền ảo.
“Mẹ nó! Tiểu tử thúi, ngươi còn dám bóp mặt lão tử lần nữa thử xem!” Anh bạn nhỏ Tây Hàn rất dễ nổi nóng nên quên mình đang muốn xem anh bạn nhỏ Thần Xa trước tình huống này ra sao lại trực tiếp phát hỏa. Hận không được cũng đưa tay trực tiếp đem khuôn mặt giống mình bóp nghiến lại nói.
Anh bạn nhỏ Thần Xa theo bản năng nuốt một hớp, ngay sau đó run run rẩy rẩy đưa ra ngón trỏ, một cái tay khác che miệng mặt không dám tin vẻ mặt:
“Trời ơi, cha ta bị trộm? !”
Sáng sớm những tia sáng đầu tiên của mặt trời chiếu xạ trên chiếc giường mềm mại, lúc này Mộ Niệm Thần đang ngủ say, không có hình tượng chút nào ôm một cỗ thân thể khác bên cạnh như đang ôm chú gấu bông. Giống như chán ghét với ánh mặt trời có chút chói mắt, theo bản năng rụt vào trong ngực Hoắc Cảnh Sâm, tìm tư thế thoải mái sau lần nữa ngủ thật say.
Giữa sớm gió nhẹ thổi lất phất, màu tím nhạt rèm cửa sổ tùy theo đong đưa ra vật hình tròn, tất cả, hình như cũng ấm áp tốt đẹp.
Nhưng, không gian an tĩnh cuối cùng kết thúc với những âm thanh liên tiếp của tiếng đồng hồ báo thức không chút kiêng kỵ liều mạng kêu gào.
Mộ Niệm Thần lầm bầm đôi câu sau sau lưng một hồi lục lọi, trời đánh quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, chỉ là bình thường đưa tay là có thể sờ được đồng hồ báo thức hôm nay vì sao cảm giác cự ly sao lại xa xôi như vậy?
Dĩ nhiên, cái này cũng không phải mấu chốt nhất, mấu chốt nhất là vì cái gì đưa tay chạm đến nơi là một mảnh da thịt mềm mại bóng loáng, quan trọng chính là lỗ mũi ngửi thấy cổ mùi hương hơi thở phái nam quen thuộc…chuyện này rốt cuộc là sao?
Bỗng chốc mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt của Hoắc Cảnh Sâm hai mắt khép chặt, lông mi nồng đậm thon dài, sóng mũi cao, môi mỏng hoàn mỹ. Đáng ghét! Sáng sớm lại cố tình nặng khẩu vị, ngộ nhỡ cô cầm giữ không được máu mũi chảy ròng ròng người nào chịu trách nhiệm đây?
Ánh mắt từ từ dời xuống, da thịt màu mật ong nhìn không sót, lồng ngực bền chắc, hông của anh ta tinh tráng, hoàn mỹ cơ bụng sáu
múi. Mộ Niệm Thần lần này là thật dễ nổi nóng rồi, cũng may người này là tự nhiên hiểu biết biết từ trên eo trở xuống có đắp chăn, nếu không cô không xác định mình là không phải sẽ trực tiếp nhào tới anh ta.
“Mộ tiểu thư xem nãy giờ có phải rất thoả mãn?”
Mộ Niệm Thần sắp có những ý nghĩ kỳ quái, đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói đầy từ tính mà đến.
Lúc này cô mới ý thức tình huống hai người có bao nhiêu mập mờ, rồi lại rất bình tĩnh thu hồi tư thế ôm của mình, di chuyển thân thể hướng ra phía sau, suy nghĩ trở về cảnh tượng tối ngày hôm qua. Cô nhớ mình đã khóa trái cửa phòng, hơn nữa chờ khi bên ngoài không có động tĩnh sau mới lên giường ngủ.
“Hoắc Cảnh Sâm tại sao anh nằm ở trên giường tôi?” Giọng nói Mộ Niệm Thần coi như bình tĩnh.
“Nếu không cô cho rằng tôi phải đứng ở trên giường cô sao?” Hoắc Cảnh Sâm một tay chống đầu, yêu nghiệt hơi thở mười phần, bộ dạng nhìn Mộ Niệm Thần giống như là sư tử lười biếng quan sát con mồi.
“Anh tại sao vào được phòng tôi?” Mộ Niệm Thần bắt đầu dễ nổi nóng rồi.
“Cô hình như quên mất trên đời này có loại đồ gọi là chìa khóa vạn năng.” Hoắc Cảnh Sâm kiên nhẫn mười phần nhắc nhở một sự thật không thể chối cãi.
“. . .” Mộ Niệm Thần bắt đầu nắm quyền, nghiến răng nghiến lợi ở giữa hận không được đem điều này lẽ thẳng khí hùng lưu manh trực tiếp bóp chết.
“Mộ tiểu thư, cô nên đi chuẩn bị bữa ăn sáng, cách thời gian làm việc cũng còn một giờ.” Hoắc Cảnh Sâm tốt bụng nhắc nhở.
“Tôi vì sao phải đi?” Mộ Niệm Thần rất có cốt khí quyết định phản kháng tới cùng.
Nụ cười trên mặt Hoắc Cảnh Sâm càng đậm, ánh mắt như có như không đem Mộ Niệm Thần từ đầu đến chân một hồi quan sát:
“Hoặc là chúng ta có thể làm chút khác chuyện có ý nghĩa, cô cũng biết sáng sớm có những chuyện nên tranh thủ cố gắng.”
Tiếng nói vừa ngừng Mộ Niệm Thần như gặp quỷ lập tức ngồi dậy, rồi sau đó nhanh chóng từ trên giường rút lui.
Mộ Niệm Thần sau khi tắm sơ tiếp tục làm món cháo rang mỗi sáng sớm mình vẫn làm, vừa rồi lại tức giận với anh ta với mình đặc biệt không có tiền đồ, thế nào sáng sớm bị người ta một kích liền hấp ta hấp tấp đã chạy tới cháo rang rồi?
Chuẩn bị xong bữa ăn sáng, Mộ Niệm Thần mắt thấy Hoắc Cảnh Sâm đại gia tinh thần sảng khoái từ gian phòng đi ra ngoài. Rõ ràng ngay cả quần áo cũng không có đổi, quần áo kia bên trên còn lưu lại mấy đạo nếp nhăn, nhưng trời đánh người ta trời sanh vóc người có biện pháp gì, sáng sớm yêu nghiệt, khóe môi mỉm cười.
Hoắc Cảnh Sâm có chút ghét bỏ uống chén táo đỏ liền tử cháo, không tự chủ động tác ưu nhã khiến Mộ Niệm Thần ở đáy lòng vừa một hồi rung động, nhà ai sanh ra hoa tuyệt thế?
Không biết tại sao, lúc này Mộ Niệm Thần đột nhiên rất hợp với tình hình nghĩ đến ít ngày trước ở trên mạng thấy có tin khảo sát, điều tra cho thấy 90% phụ nữ trở lên tại A thị bầu chọn Hoắc Cảnh Sâm là đối tượng lựa chọn tốt nhất để kết hôn.
Được rồi, cô thừa nhận người này có gương mặt dài yêu nghiệt, còn có một dáng người ma quỷ, có phả năng mê hoặc chốn sinh. Nhưng mấu chốt là đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, sẽ không có người có thể nhìn rõ ràng bên trong người này ác liệt như thế nào.
Không thể không nói chính là thời gian dài như vậy quan sát, Mộ Niệm Thần đưa ra kết luận duy nhất chính là A thị có 90% phụ nữ trở lên đều là người mù!
Cô cũng nằm trong số đó, sáu năm trước cô cũng hoa hoa lệ lệ đối với anh ta đủ để cho cô trở thành người mù, huống chi cô so với đám người kia còn mù quáng hơn giúp anh ta sinh ra một đôi sanh đôi…
Sau mười giải quyết thật sớm bữa ăn, một nồi cháo hoàn toàn thấy đáy, Mộ Niệm Thần suy nghĩ mình làm việc vặt không cầu báo đáp bỏ ra bao nhiêu đó ít nhất thêm tiền lương cho cô cũng tốt nha.
Hoắc Cảnh Sâm bỏ lại cái muỗng, kéo khăn giấy lau miệng, ánh mắt quét qua đối diện đang mặt khát vọng:
“Mộ tiểu thư, sáng sớm ngày mai tôi muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc.”
“Phốc ——” Còn có ngày mai sao?
——————————
Nếu như nói, một đêm này cùng Hoắc Cảnh Sâm chung đụng đủ làm tinh thần Mộ Niệm Thần phấn chấn cả ngày, như vậy chuyện kế tiếp có thể nói là khiến Mộ Niệm Thần trực tiếp cứng người, hơn nữa cả ngày trong trạng thái chờ.
Lúc đó, Mộ Niệm Thần cùng Hoắc Cảnh Sâm vừa tan tầm mang giày xong cùng nhau xuống lầu, nói ra cho oai, thật ra vì anh ta muốn cám ơn bữa ăn sáng của cô mà hy sinh để cho cô đi nhờ xe cùng.
Chẳng qua là khi cô đi theo sau lưng Hoắc Cảnh Sâm xuống lầu dưới, lúc cô nhìn thấy chiếc xe Rambo bản số lượng có hạn dừng bên cạnh chiếc Porsche hoa lệ lệ muốn quay người bỏ chạy.
Dĩ nhiên, Mộ Niệm Thần sợ không phải là một chiếc xe, mấu chốt chính là cái người đang đứng dựa trước xe. Trời, sao lại gặp anh ta lúc này, còn ngay lúc này mà gặp phải Hoắc Cảnh Sâm ở bên người cô.
Cố Minh Thâm đứng thẳng người, rốt cuộc đợi được Mộ Niệm Thần nhưng bởi vì bên cạnh cô có Hoắc Cảnh Sâm mà nhíu mày.
“Mộ Niệm Thần, các người tại sao ở cùng nhau?
Cho nên mọi việc, trong lòng cậu nhóc dù có khó giải quyết cách mấy kết quả cuối cùng luôn luôn cũng chỉ có một cho nên không có hứng thú với những việc bình thường.
Cậu nhóc muốn gió có gió, Hoắc Cảnh Sâm cho cậu nhóc những thứ tốt nhất, đối với một bé trai không có chút dã tâm, theo ý cậu nhóc, sống là phải biết hưởng thụ cuộc sống mới là sống, niềm vui thú trong cuộc sống của cậu chính là làm những thứ mình thích…và không muốn thua bất cứ một ai.
Dĩ nhiên, đối với một đứa bé năm tuổi tự nhiên không thể nào nghĩ đến cao thâm thế kia, nhưng quan trọng là người kia quy tội cho anh bạn Hoắc Thần Xa, muốn cậu nhóc sống một cuộc sống bình thường.
Tựu giống với giờ phút này, trong lòng anh bạn nhỏ Tây Hàn đều muốn hoàn toàn thu phục cái cậu em sinh đôi của mình, sau đó mang về nhà từ từ khi dễ, mà đối với Hoắc Thần Xa lại cảm thấy rất vui, cậu nhóc nhìn thấy có bạn chơi cùng mình sẽ càng náo nhiệt hơn.
Hai nhóc đứng tại chỗ yên lặng quan sát lẫn nhau, bên chân Hoắc Thần Xa là một chú chó to lớn, thân thể co rút vào bên người cậu rất không sợ chết ngáp một cái.
Nhưng, một giây kế tiếp Hoắc Thần Xa làm ra chuyện quả thật làm cho Tây Hàn có loại kích động muốn xông lên cùng cậu nhóc đánh nhau, nhưng vẫn luôn tự nhủ trong lòng nhóc là em trai mình, nhóc là em trai, để kiềm chế kích động.
Anh bạn nhỏ Thần Xa nháy mắt phải hai cái, thị lực 2.0 của cậu nhóc đối diện khuôn mặt đối diện với cái nhìn thấu mờ ám, kết quả là một giây kế tiếp, Anh bạn nhỏ Hoắc Thần Xa bóp thật mạnh lên gương mặt của Tây Hàn. Tây Hàn đau điến, cái đầu nhỏ cũng cứng ngắc, đáng ghét, trừ mẹ nhà mình ra chưa có người nào dám trắng trợn ăn đậu hũ cậu nhóc như thế.
Sau khi nắm hai cái Hoắc Thần Xa liếc thấy đáy mắt sắp phát hỏa của Tây Hàn trong nháy mắt rút tay về:
“Sao không mau kéo xuống lớp da trên mặt ngươi xuống, muốn ta đến giúp sao?”
Khóe miệng Tây Hàn run rẩy, chơi tâm nổi lên, cậu nhóc thật tò mò, hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý tình huống cậu em trai mình khi nhìn thấy một khuôn mặt giống hệt chính mình sẽ có phản ứng như thế nào.
Cho nên một giây kế tiếp, Anh bạn nhỏ Tây Hàn không chút do dự đưa tay, tự ốc nhĩ bắt đầu đem một tầng da từ từ xé rách xuống, mà nụ cười ở khóe miệng cậu nhóc vô cùng quỷ dị, xảo quyệt.
Trên thực tế người bình thường nên có phản ứng trợn mắt hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng như thế, Hoắc Thần Xa cũng quả thật trợn mắt hốc mồm như vậy trong hai ba giây. Lúc đó, cậu nhóc lần thứ hai trong buổi tối hôm nay bóp gương mặt của Tây Hàn để xác định gương mặt này không phải dịch dung, mẹ nó, thật huyền ảo.
“Mẹ nó! Tiểu tử thúi, ngươi còn dám bóp mặt lão tử lần nữa thử xem!” Anh bạn nhỏ Tây Hàn rất dễ nổi nóng nên quên mình đang muốn xem anh bạn nhỏ Thần Xa trước tình huống này ra sao lại trực tiếp phát hỏa. Hận không được cũng đưa tay trực tiếp đem khuôn mặt giống mình bóp nghiến lại nói.
Anh bạn nhỏ Thần Xa theo bản năng nuốt một hớp, ngay sau đó run run rẩy rẩy đưa ra ngón trỏ, một cái tay khác che miệng mặt không dám tin vẻ mặt:
“Trời ơi, cha ta bị trộm? !”
Sáng sớm những tia sáng đầu tiên của mặt trời chiếu xạ trên chiếc giường mềm mại, lúc này Mộ Niệm Thần đang ngủ say, không có hình tượng chút nào ôm một cỗ thân thể khác bên cạnh như đang ôm chú gấu bông. Giống như chán ghét với ánh mặt trời có chút chói mắt, theo bản năng rụt vào trong ngực Hoắc Cảnh Sâm, tìm tư thế thoải mái sau lần nữa ngủ thật say.
Giữa sớm gió nhẹ thổi lất phất, màu tím nhạt rèm cửa sổ tùy theo đong đưa ra vật hình tròn, tất cả, hình như cũng ấm áp tốt đẹp.
Nhưng, không gian an tĩnh cuối cùng kết thúc với những âm thanh liên tiếp của tiếng đồng hồ báo thức không chút kiêng kỵ liều mạng kêu gào.
Mộ Niệm Thần lầm bầm đôi câu sau sau lưng một hồi lục lọi, trời đánh quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, chỉ là bình thường đưa tay là có thể sờ được đồng hồ báo thức hôm nay vì sao cảm giác cự ly sao lại xa xôi như vậy?
Dĩ nhiên, cái này cũng không phải mấu chốt nhất, mấu chốt nhất là vì cái gì đưa tay chạm đến nơi là một mảnh da thịt mềm mại bóng loáng, quan trọng chính là lỗ mũi ngửi thấy cổ mùi hương hơi thở phái nam quen thuộc…chuyện này rốt cuộc là sao?
Bỗng chốc mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt của Hoắc Cảnh Sâm hai mắt khép chặt, lông mi nồng đậm thon dài, sóng mũi cao, môi mỏng hoàn mỹ. Đáng ghét! Sáng sớm lại cố tình nặng khẩu vị, ngộ nhỡ cô cầm giữ không được máu mũi chảy ròng ròng người nào chịu trách nhiệm đây?
Ánh mắt từ từ dời xuống, da thịt màu mật ong nhìn không sót, lồng ngực bền chắc, hông của anh ta tinh tráng, hoàn mỹ cơ bụng sáu
múi. Mộ Niệm Thần lần này là thật dễ nổi nóng rồi, cũng may người này là tự nhiên hiểu biết biết từ trên eo trở xuống có đắp chăn, nếu không cô không xác định mình là không phải sẽ trực tiếp nhào tới anh ta.
“Mộ tiểu thư xem nãy giờ có phải rất thoả mãn?”
Mộ Niệm Thần sắp có những ý nghĩ kỳ quái, đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói đầy từ tính mà đến.
Lúc này cô mới ý thức tình huống hai người có bao nhiêu mập mờ, rồi lại rất bình tĩnh thu hồi tư thế ôm của mình, di chuyển thân thể hướng ra phía sau, suy nghĩ trở về cảnh tượng tối ngày hôm qua. Cô nhớ mình đã khóa trái cửa phòng, hơn nữa chờ khi bên ngoài không có động tĩnh sau mới lên giường ngủ.
“Hoắc Cảnh Sâm tại sao anh nằm ở trên giường tôi?” Giọng nói Mộ Niệm Thần coi như bình tĩnh.
“Nếu không cô cho rằng tôi phải đứng ở trên giường cô sao?” Hoắc Cảnh Sâm một tay chống đầu, yêu nghiệt hơi thở mười phần, bộ dạng nhìn Mộ Niệm Thần giống như là sư tử lười biếng quan sát con mồi.
“Anh tại sao vào được phòng tôi?” Mộ Niệm Thần bắt đầu dễ nổi nóng rồi.
“Cô hình như quên mất trên đời này có loại đồ gọi là chìa khóa vạn năng.” Hoắc Cảnh Sâm kiên nhẫn mười phần nhắc nhở một sự thật không thể chối cãi.
“. . .” Mộ Niệm Thần bắt đầu nắm quyền, nghiến răng nghiến lợi ở giữa hận không được đem điều này lẽ thẳng khí hùng lưu manh trực tiếp bóp chết.
“Mộ tiểu thư, cô nên đi chuẩn bị bữa ăn sáng, cách thời gian làm việc cũng còn một giờ.” Hoắc Cảnh Sâm tốt bụng nhắc nhở.
“Tôi vì sao phải đi?” Mộ Niệm Thần rất có cốt khí quyết định phản kháng tới cùng.
Nụ cười trên mặt Hoắc Cảnh Sâm càng đậm, ánh mắt như có như không đem Mộ Niệm Thần từ đầu đến chân một hồi quan sát:
“Hoặc là chúng ta có thể làm chút khác chuyện có ý nghĩa, cô cũng biết sáng sớm có những chuyện nên tranh thủ cố gắng.”
Tiếng nói vừa ngừng Mộ Niệm Thần như gặp quỷ lập tức ngồi dậy, rồi sau đó nhanh chóng từ trên giường rút lui.
Mộ Niệm Thần sau khi tắm sơ tiếp tục làm món cháo rang mỗi sáng sớm mình vẫn làm, vừa rồi lại tức giận với anh ta với mình đặc biệt không có tiền đồ, thế nào sáng sớm bị người ta một kích liền hấp ta hấp tấp đã chạy tới cháo rang rồi?
Chuẩn bị xong bữa ăn sáng, Mộ Niệm Thần mắt thấy Hoắc Cảnh Sâm đại gia tinh thần sảng khoái từ gian phòng đi ra ngoài. Rõ ràng ngay cả quần áo cũng không có đổi, quần áo kia bên trên còn lưu lại mấy đạo nếp nhăn, nhưng trời đánh người ta trời sanh vóc người có biện pháp gì, sáng sớm yêu nghiệt, khóe môi mỉm cười.
Hoắc Cảnh Sâm có chút ghét bỏ uống chén táo đỏ liền tử cháo, không tự chủ động tác ưu nhã khiến Mộ Niệm Thần ở đáy lòng vừa một hồi rung động, nhà ai sanh ra hoa tuyệt thế?
Không biết tại sao, lúc này Mộ Niệm Thần đột nhiên rất hợp với tình hình nghĩ đến ít ngày trước ở trên mạng thấy có tin khảo sát, điều tra cho thấy 90% phụ nữ trở lên tại A thị bầu chọn Hoắc Cảnh Sâm là đối tượng lựa chọn tốt nhất để kết hôn.
Được rồi, cô thừa nhận người này có gương mặt dài yêu nghiệt, còn có một dáng người ma quỷ, có phả năng mê hoặc chốn sinh. Nhưng mấu chốt là đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, sẽ không có người có thể nhìn rõ ràng bên trong người này ác liệt như thế nào.
Không thể không nói chính là thời gian dài như vậy quan sát, Mộ Niệm Thần đưa ra kết luận duy nhất chính là A thị có 90% phụ nữ trở lên đều là người mù!
Cô cũng nằm trong số đó, sáu năm trước cô cũng hoa hoa lệ lệ đối với anh ta đủ để cho cô trở thành người mù, huống chi cô so với đám người kia còn mù quáng hơn giúp anh ta sinh ra một đôi sanh đôi…
Sau mười giải quyết thật sớm bữa ăn, một nồi cháo hoàn toàn thấy đáy, Mộ Niệm Thần suy nghĩ mình làm việc vặt không cầu báo đáp bỏ ra bao nhiêu đó ít nhất thêm tiền lương cho cô cũng tốt nha.
Hoắc Cảnh Sâm bỏ lại cái muỗng, kéo khăn giấy lau miệng, ánh mắt quét qua đối diện đang mặt khát vọng:
“Mộ tiểu thư, sáng sớm ngày mai tôi muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc.”
“Phốc ——” Còn có ngày mai sao?
——————————
Nếu như nói, một đêm này cùng Hoắc Cảnh Sâm chung đụng đủ làm tinh thần Mộ Niệm Thần phấn chấn cả ngày, như vậy chuyện kế tiếp có thể nói là khiến Mộ Niệm Thần trực tiếp cứng người, hơn nữa cả ngày trong trạng thái chờ.
Lúc đó, Mộ Niệm Thần cùng Hoắc Cảnh Sâm vừa tan tầm mang giày xong cùng nhau xuống lầu, nói ra cho oai, thật ra vì anh ta muốn cám ơn bữa ăn sáng của cô mà hy sinh để cho cô đi nhờ xe cùng.
Chẳng qua là khi cô đi theo sau lưng Hoắc Cảnh Sâm xuống lầu dưới, lúc cô nhìn thấy chiếc xe Rambo bản số lượng có hạn dừng bên cạnh chiếc Porsche hoa lệ lệ muốn quay người bỏ chạy.
Dĩ nhiên, Mộ Niệm Thần sợ không phải là một chiếc xe, mấu chốt chính là cái người đang đứng dựa trước xe. Trời, sao lại gặp anh ta lúc này, còn ngay lúc này mà gặp phải Hoắc Cảnh Sâm ở bên người cô.
Cố Minh Thâm đứng thẳng người, rốt cuộc đợi được Mộ Niệm Thần nhưng bởi vì bên cạnh cô có Hoắc Cảnh Sâm mà nhíu mày.
“Mộ Niệm Thần, các người tại sao ở cùng nhau?
/258
|