Đây là cảnh tượng lần đầu tiên mẹ con chính thức gặp nhau, nhưng nếu để Mộ tiểu thư phát biểu cảm thụ ngay lúc này, cô sẽ không chút do dự nhảy ra nhìn khinh bỉ bạn thật lâu, rồi sau đó phẫn hận rống một câu với bạn. Mẹ nó, giận đến bể phổi rồi!
Cái gì mà hai mắt lưng tròng thâm tình nhận nhau, còn cái gì mà mẫu từ tử hiếu, theo tính tình của Hoắc Thần Viễn, thậm chí không cho cô một nụ cười, và nhất định sẽ giết Mộ Niệm Thần trong nháy mắt. Nhưng đến thời điểm thì ngược lại, nếu như không phải mặt mũi hắn giống như Tây Hàn, Mộ Niệm Thần thậm chí có vài phần kích động muốn cầm cổ áo hắn giơ lên rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Trời mới biết Mộ Niệm Thần lấy ở đâu ra nhiều ý tưởng biến thái đối với bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn như vậy, bộ dáng ghét bỏ của hắn đã chọc cho mẹ ruột của hắn cực kỳ tức giận.
Sau một hồi quở trách, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quan sát Mộ Niệm Thần từ đầu tới chân, thảnh thơi không lo lắng mở ti vi. Nói thật, đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay mà nói đủ quậy cả thành phố A lật trời, hắn thật sự rất tò mò với phản ứng của mẹ mình với chuyện này.
Lúc Tây Hàn tiến vào vừa lúc Hoắc Thần Viễn mở ti vi, liếc thấy mình mẹ sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nhưng một bộ dáng rõ ràng là bị chọc tức, bộ dáng rất là u oán. Sau đó rất là tự giác ngồi lên ghế, rồi quay đầu cho Hoắc Thần Viễn một cái nhìn xem thường.
Mà Hoắc Thần Viễn mới vừa rồi còn cho Mộ Niệm Thần một vẻ mặt ghét bỏ, sau khi thấy được Tây Hàn, trên khuôn mặt non nớt rõ ràng đổi lại một nụ cười ấm áp, sau mới lại khéo léo nhìn về phía màn hình ti vi.
Trong nháy mắt Mộ tiểu thư mất thăng bằng, vì sao người làm mẹ như cô lại không bằng một đứa bé như Tây Hàn hả? Đối xử khác biệt cũng không nên rõ ràng như vậy có được hay không?
Nhưng mà Mộ tiểu thư là ai, chuyện lắc lư trong gió như vậy, lúc cô ba tuổi cũng đã có thể chơi đùa thành thục rồi. Nhưng chưa tới được một phút, Mộ Niệm Thần thành công bắt được hai tin tức từ bên trong cuộc nói chuyện của hai anh em.
Thứ nhất, hai anh em trước đây đã từng gặp mặt rồi.
Thứ hai, Hoắc Thần Viễn đáng đánh đòn này sợ Tây Hàn.
Cho nên một giây kế tiếp mặt u oán của Mộ Niệm Thần trực tiếp nhìn về phía bạn nhỏ Tây Hàn, hít hít mũi, sau đó dùng giọng nói vô cùng suy yếu thở dài nói:
"Con trai. . . . . . Mẹ không được em trai con thích."
Trên thực tế, khi một người mẹ nói ra như vậy thì rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến bốn chữ, tâm lực tiều tụy. (có thể coi như lao tâm lao lực ấy)
Dĩ nhiên, lúc này mà vẫn có thể dùng khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy tươi cười thì cũng chỉ có Mộ tiểu thư mới làm được. Hoắc Thần Viễn người ta cũng là vừa khỏi bệnh đấy, hơn nữa bệnh này Tây Hàn còn tự cho là mình phải gánh vác một chút trách nhiệm, trong lòng cảm thấy người em trai này có mấy phần thua thiệt. Mắt thấy mẹ mình đã không có chuyện gì rồi, hắn cũng yên lòng, mặt hiểu rõ gật đầu một cái bày tỏ an ủi:
"Mẹ, lập tức sẽ xuất hiện người mà mẹ không muốn gặp."
Ánh mắt Tây Hàn rơi vào trên màn hình ti vi, ngay sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hoắc Thần Viễn:
"Thân thể em vừa tốt lên thôi, xác định không cần trở về phòng bệnh nghỉ ngơi sao?"
Hoắc Thần Viễn lần nữa quăng qua một nụ cười tương đối khéo léo:
"Đây cũng là phòng bệnh, em ở nơi này nghỉ ngơi là được rồi."
". . . . . ." Mộ Niệm Thần yên lặng rồi, mẹ nó, đây đều là con trai cô đúng không? Nhỏ khi dễ cô cũng coi như xong đi, chẳng lẽ lớn cũng muốn phản bội hả, có cần phải anh em đồng lòng như vậy không?
Bạn nhỏ Tây Hàn hiểu rõ gật đầu một cái cũng không nói gì nữa, thời điểm nhìn về phía màn hình TV lần nữa, hình ảnh vừa đúng chuyển đến cảnh phóng viên phỏng vấn Cố San San. Lúc đó, cô ta đang thừa nhận đã sinh cho Hoắc Cảnh Sâm hai đứa con trai sinh đôi, thì có một nữ ký giả chạy lên cho cô ta hai bạt tai.
Hoắc Thần Viễn lạnh lùng nhìn một màn này, khóe môi rõ ràng mang theo đường cong giễu cợt nhàn nhạt, người nữ ký giả kia là người nằm vùng bên trong của hắn, hắn chỉ là kêu người cô ta một khoản tiền, để cho cô ta phát huy ở chỗ đó, không nghĩ tới người này có kinh nghiệm như thế. Hơn nữa một câu ‘cô đã bị táo bón, nội tiết mất cân đối rồi mà còn có thể sinh con sao? Nếu cô có thể sinh ra cặp song sinh kia, thì lão nương cũng có thể cưỡi lên Hoắc Cảnh Sâm tại đây! ’ đã trở thành câu phát biểu của phụ nữ thành phố A trong khoảng thời gian ngắn.
Mà giờ khắc này, Mộ tiểu thư mạc danh kỳ diệu trở nên nổi tiếng, hơn nữa cô còn tương đối để ý chuyện không rõ tại sao trong một đêm hai anh em Tây Hàn đã bị nói thành do Cố San San sinh. Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ kia của Cố San San, trong lòng cực kỳ giận giữ. Con mẹ nó, ban đầu Hoắc Cảnh Sâm mắt bị mù nên mới có thể có dính líu quan hệ với loại kỹ nữ như vậy....
Dĩ nhiên nếu như nói lúc này, mặc dù Mộ tiểu thư nhìn tin tức này nhưng vẫn có thể nói mấy lời bình như vậy, nhưng một giây kế tiếp khi cô chú ý tới tựa đề đánh ra ở phía dưới màn hình TV là gì, thì cô thật sự đã ngổn ngang trong gió rồi.
"Mười ngày sau con gái thị trường Cố San San và Tổng giám đốc Mộ thị Hoắc Cảnh Sâm thành hôn."
Mộ Niệm Thần sửng sốt tại chỗ ba giây, miệng há to đến nỗi nếu nói là có thể nhét vào một quả trứng gà cũng không quá đáng, đến tột cùng cô đã bỏ lỡ cái gì trong lúc ngủ rồi hả? Hoắc Cảnh Sâm thật muốn kết hôn với con đàn bà kia, hơn nữa còn dẫn theo con trai ngoan của cô sao?
Mộ tiểu thư dễ nổi nóng, hơn nữa không có chút hình tượng nào duy trì bộ dạng như vậy giương mắt nhìn về phía bạn nhỏ Tây Hàn:
"Con trai, con xác định Tổng giám đốc Mộ thị là Hoắc Cảnh Sâm mà không phải là Mộ Cảnh Sâm?"
Trời mới biết Mộ Cảnh Sâm là người từ tảng đá nào chui ra.
Được rồi, Mộ tiểu thư đã đặt trọng điểm sai đối tượng, hoặc là nói lão nhân gia ngài theo bản năng căn bản là không có đặt mặt hàng như Cố San San vào trong danh sách có thể ăn giấm. Ít nhất, lúc này Mộ tiểu thư còn tương đối nhàn hạ thoải mái sáng tạo ra tên một người mới không phải sao?
Tây Hàn dời ánh mắt ra khỏi màn hình ti vi, rồi sau đó dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc, vẻ mặt cực kỳ đồng tình nhìn về phía mẹ mình:
"Mẹ, mẹ không có nhìn lầm đâu, cha bán mình cho Mộ thị rồi." Đang lúc nói chuyện Hoắc Thần Viễn rất là phối hợp cầm lên điều khiển ti vi bấm chuyển đài. Hình ảnh chuyển một cái, biến thành thời điểm buổi sáng Hoắc Cảnh Sâm ở cửa Hoắc thị xảy ra một màn kia.
Nếu như nói thời điểm khi nghe tin tức kia, nét mặt Mộ tiểu thư có thể dùng câu nói trợn mắt há mồm để hình dung. Như vậy khi Mộ tiểu thư thấy hình ành bên trong, Hoắc Cảnh Sâm lại bước ra từ một chiếc Chery QQ, hơn nữa đã rất thành công làm cho xe Chery QQ lên cấp bậc xe thể thao thế giới, gương mặt cô lúc này có thể dùng đủ loại màu sắc để hình dung.
Lời nói sống động như thật của phóng viên đã đủ làm cho Mộ Niệm Thần hiểu ra chuyện gì đã xảy ra vào một ngày một đêm này rồi. Được rồi, nhưng đây cũng là giới hạn mà mọi người bên ngoài suy đoán thôi. Bạn nhỏ Tây Hàn cũng không thể để mẹ mình biết được, tất cả chuyện này đều do một sai lầm nhỏ của hắn đưa tới.
Mộ Niệm Thần lo lắng thở dài một tiếng, sau có chút không bình tĩnh nằm xuống, một cái tay đặt tại vị trí tim của mình, bộ dáng yếu đuối. Rồi sau đó run run từ trong chăn đưa ra ngón tay của mình, ngón trỏ chỉ về phía màn hình TV:
"Tắt nó cho mẹ."
Mộ Niệm Thần thỉnh thoảng lại như vậy, chùm kín chăn trước ánh mắt của Tây Hàn, hắn dùng ngón chân cũng biết mẹ mình đang u oán vì chuyện gì.
Tây Hàn từ trên ghế salon nhảy xuống, khéo léo tắt TV, đi tới trước giường bệnh, hôn một cái lên trán của mẹ mình:
"Mẹ, mặc dù mới phẫu thuật không thích hợp để khóc lớn một trận, nhưng mà mẹ muốn khóc thì khóc đi."
". . . . . ." Mộ Niệm Thần im lặng, bộ dáng cô giống như muốn khóc lắm sao?!
Nhưng trên thực tế, Mộ tiểu thư à, vẻ mặt kia của cô có thể sánh ngang vẻ mặt táo bón của Cố San San rồi đó, không chỉ giống muốn khóc thôi đâu? Đơn giản có thể dùng hai từ thảm thiết để hình dung được rồi đấy.
Mộ Niệm Thần khóe miệng run rẩy, không có ý định giải thích thêm điều gì với đứa con nhà mình. Nhưng tựa như vừa nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Tây Hàn và Hoắc Thần Viễn:
"Con trai ngoan, hai đứa các con sẽ ở bên cạnh mẹ chứ?"
Tây Hàn gật đầu một cái, Hoắc Thần Viễn trong ánh mắt uy hiếp của Tây Hàn khinh thường gật đầu một cái.
Trong nháy mắt Mộ Niệm Thần yên lòng, thời khắc mấu chốt vẫn là hai đứa con nhà mình đáng tin nhất. Hoắc Cảnh Sâm cái tên đàn ông chết tiệt kia, ban đầu cô không nên lập tức đỡ cho hắn phát súng kia. Không phải sao, bây giờ người ta ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, còn đến Mộ thị làm Tổng giám đốc, có sang đây nhìn cô một cái không?
Sau khi cảm giác không cân bằng qua đi, trong đầu Mộ Niệm Thần lại lặp đi lặp lại chiếc xe Chery QQ đỏ chót sau lưng Hoắc Cảnh Sâm, nhìn thế nào thì cũng thấy bộ dạng hắn như đang có tin vui. Mặc dù khí thế Hoắc Cảnh Sâm đã làm cho chiếc xe lên tới đẳng cấp xe thể thao thế giới, nhưng thời điểm này cũng không tiêu trừ được cảm giác ức chế của cô.
Người đàn ông kia có cần phải thay đổi như vậy hay không, nhất là lúc ký giả hỏi hắn có phải có bệnh không tiện nói ra phải không? Mộ Niệm Thần thừa nhận mình thật hả hê.
Trăm năm khó gặp một cơ hội nhạo báng như vậy, chờ một lát nhất định phải thu lại, về sau thời điểm tâm tình không tốt lấy ra xem đi xem lại, đặc biệt là lúc Hoắc Cảnh Sâm làm tâm trạng cô trở nên căng thẳng. Đúng, nói tóm lại, về sau nhìn đoạn video này mình tuyệt đối sẽ không cảm thấy đau, chân cũng không đau đớn, có thể một hơi leo lên lầu năm cũng được.
. . . . . .
Mộ tiểu thư, cô thật ra đã chịu một kích thích rất lớn đúng không?
Vài phút sau, Mộ Niệm Thần đột nhiên kéo cái chăn trên mặt mình xuống, rồi sau đó cười đến nỗi bả vai run lên bần bật, dáng vẻ này rơi vào trong mắt hai đứa con trai, thế nào cũng cảm thấy hình như Mộ tiểu thư lại có ý nghĩ tà ác gì rồi.
"Các con, thằng nhãi Hoắc Cảnh Sâm nếu dám cưỡi lên xe đạp mang nhãn hiệu Phượng Hoàng rồi lên trên thuyền với một cái áo sơ mi trắng và quần jean, tuyệt đối sẽ có một loại kinh diễm thời gian thật tuyệt diệu."
". . . . . ." Tây Hàn lặng yên, cái này chẳng lẽ chính là tâm điện cảm ứng trong truyền thuyết sao?
Cái gì mà hai mắt lưng tròng thâm tình nhận nhau, còn cái gì mà mẫu từ tử hiếu, theo tính tình của Hoắc Thần Viễn, thậm chí không cho cô một nụ cười, và nhất định sẽ giết Mộ Niệm Thần trong nháy mắt. Nhưng đến thời điểm thì ngược lại, nếu như không phải mặt mũi hắn giống như Tây Hàn, Mộ Niệm Thần thậm chí có vài phần kích động muốn cầm cổ áo hắn giơ lên rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Trời mới biết Mộ Niệm Thần lấy ở đâu ra nhiều ý tưởng biến thái đối với bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn như vậy, bộ dáng ghét bỏ của hắn đã chọc cho mẹ ruột của hắn cực kỳ tức giận.
Sau một hồi quở trách, bạn nhỏ Hoắc Thần Viễn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quan sát Mộ Niệm Thần từ đầu tới chân, thảnh thơi không lo lắng mở ti vi. Nói thật, đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay mà nói đủ quậy cả thành phố A lật trời, hắn thật sự rất tò mò với phản ứng của mẹ mình với chuyện này.
Lúc Tây Hàn tiến vào vừa lúc Hoắc Thần Viễn mở ti vi, liếc thấy mình mẹ sắc mặt cực kỳ tái nhợt, nhưng một bộ dáng rõ ràng là bị chọc tức, bộ dáng rất là u oán. Sau đó rất là tự giác ngồi lên ghế, rồi quay đầu cho Hoắc Thần Viễn một cái nhìn xem thường.
Mà Hoắc Thần Viễn mới vừa rồi còn cho Mộ Niệm Thần một vẻ mặt ghét bỏ, sau khi thấy được Tây Hàn, trên khuôn mặt non nớt rõ ràng đổi lại một nụ cười ấm áp, sau mới lại khéo léo nhìn về phía màn hình ti vi.
Trong nháy mắt Mộ tiểu thư mất thăng bằng, vì sao người làm mẹ như cô lại không bằng một đứa bé như Tây Hàn hả? Đối xử khác biệt cũng không nên rõ ràng như vậy có được hay không?
Nhưng mà Mộ tiểu thư là ai, chuyện lắc lư trong gió như vậy, lúc cô ba tuổi cũng đã có thể chơi đùa thành thục rồi. Nhưng chưa tới được một phút, Mộ Niệm Thần thành công bắt được hai tin tức từ bên trong cuộc nói chuyện của hai anh em.
Thứ nhất, hai anh em trước đây đã từng gặp mặt rồi.
Thứ hai, Hoắc Thần Viễn đáng đánh đòn này sợ Tây Hàn.
Cho nên một giây kế tiếp mặt u oán của Mộ Niệm Thần trực tiếp nhìn về phía bạn nhỏ Tây Hàn, hít hít mũi, sau đó dùng giọng nói vô cùng suy yếu thở dài nói:
"Con trai. . . . . . Mẹ không được em trai con thích."
Trên thực tế, khi một người mẹ nói ra như vậy thì rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến bốn chữ, tâm lực tiều tụy. (có thể coi như lao tâm lao lực ấy)
Dĩ nhiên, lúc này mà vẫn có thể dùng khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy tươi cười thì cũng chỉ có Mộ tiểu thư mới làm được. Hoắc Thần Viễn người ta cũng là vừa khỏi bệnh đấy, hơn nữa bệnh này Tây Hàn còn tự cho là mình phải gánh vác một chút trách nhiệm, trong lòng cảm thấy người em trai này có mấy phần thua thiệt. Mắt thấy mẹ mình đã không có chuyện gì rồi, hắn cũng yên lòng, mặt hiểu rõ gật đầu một cái bày tỏ an ủi:
"Mẹ, lập tức sẽ xuất hiện người mà mẹ không muốn gặp."
Ánh mắt Tây Hàn rơi vào trên màn hình ti vi, ngay sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hoắc Thần Viễn:
"Thân thể em vừa tốt lên thôi, xác định không cần trở về phòng bệnh nghỉ ngơi sao?"
Hoắc Thần Viễn lần nữa quăng qua một nụ cười tương đối khéo léo:
"Đây cũng là phòng bệnh, em ở nơi này nghỉ ngơi là được rồi."
". . . . . ." Mộ Niệm Thần yên lặng rồi, mẹ nó, đây đều là con trai cô đúng không? Nhỏ khi dễ cô cũng coi như xong đi, chẳng lẽ lớn cũng muốn phản bội hả, có cần phải anh em đồng lòng như vậy không?
Bạn nhỏ Tây Hàn hiểu rõ gật đầu một cái cũng không nói gì nữa, thời điểm nhìn về phía màn hình TV lần nữa, hình ảnh vừa đúng chuyển đến cảnh phóng viên phỏng vấn Cố San San. Lúc đó, cô ta đang thừa nhận đã sinh cho Hoắc Cảnh Sâm hai đứa con trai sinh đôi, thì có một nữ ký giả chạy lên cho cô ta hai bạt tai.
Hoắc Thần Viễn lạnh lùng nhìn một màn này, khóe môi rõ ràng mang theo đường cong giễu cợt nhàn nhạt, người nữ ký giả kia là người nằm vùng bên trong của hắn, hắn chỉ là kêu người cô ta một khoản tiền, để cho cô ta phát huy ở chỗ đó, không nghĩ tới người này có kinh nghiệm như thế. Hơn nữa một câu ‘cô đã bị táo bón, nội tiết mất cân đối rồi mà còn có thể sinh con sao? Nếu cô có thể sinh ra cặp song sinh kia, thì lão nương cũng có thể cưỡi lên Hoắc Cảnh Sâm tại đây! ’ đã trở thành câu phát biểu của phụ nữ thành phố A trong khoảng thời gian ngắn.
Mà giờ khắc này, Mộ tiểu thư mạc danh kỳ diệu trở nên nổi tiếng, hơn nữa cô còn tương đối để ý chuyện không rõ tại sao trong một đêm hai anh em Tây Hàn đã bị nói thành do Cố San San sinh. Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ kia của Cố San San, trong lòng cực kỳ giận giữ. Con mẹ nó, ban đầu Hoắc Cảnh Sâm mắt bị mù nên mới có thể có dính líu quan hệ với loại kỹ nữ như vậy....
Dĩ nhiên nếu như nói lúc này, mặc dù Mộ tiểu thư nhìn tin tức này nhưng vẫn có thể nói mấy lời bình như vậy, nhưng một giây kế tiếp khi cô chú ý tới tựa đề đánh ra ở phía dưới màn hình TV là gì, thì cô thật sự đã ngổn ngang trong gió rồi.
"Mười ngày sau con gái thị trường Cố San San và Tổng giám đốc Mộ thị Hoắc Cảnh Sâm thành hôn."
Mộ Niệm Thần sửng sốt tại chỗ ba giây, miệng há to đến nỗi nếu nói là có thể nhét vào một quả trứng gà cũng không quá đáng, đến tột cùng cô đã bỏ lỡ cái gì trong lúc ngủ rồi hả? Hoắc Cảnh Sâm thật muốn kết hôn với con đàn bà kia, hơn nữa còn dẫn theo con trai ngoan của cô sao?
Mộ tiểu thư dễ nổi nóng, hơn nữa không có chút hình tượng nào duy trì bộ dạng như vậy giương mắt nhìn về phía bạn nhỏ Tây Hàn:
"Con trai, con xác định Tổng giám đốc Mộ thị là Hoắc Cảnh Sâm mà không phải là Mộ Cảnh Sâm?"
Trời mới biết Mộ Cảnh Sâm là người từ tảng đá nào chui ra.
Được rồi, Mộ tiểu thư đã đặt trọng điểm sai đối tượng, hoặc là nói lão nhân gia ngài theo bản năng căn bản là không có đặt mặt hàng như Cố San San vào trong danh sách có thể ăn giấm. Ít nhất, lúc này Mộ tiểu thư còn tương đối nhàn hạ thoải mái sáng tạo ra tên một người mới không phải sao?
Tây Hàn dời ánh mắt ra khỏi màn hình ti vi, rồi sau đó dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc, vẻ mặt cực kỳ đồng tình nhìn về phía mẹ mình:
"Mẹ, mẹ không có nhìn lầm đâu, cha bán mình cho Mộ thị rồi." Đang lúc nói chuyện Hoắc Thần Viễn rất là phối hợp cầm lên điều khiển ti vi bấm chuyển đài. Hình ảnh chuyển một cái, biến thành thời điểm buổi sáng Hoắc Cảnh Sâm ở cửa Hoắc thị xảy ra một màn kia.
Nếu như nói thời điểm khi nghe tin tức kia, nét mặt Mộ tiểu thư có thể dùng câu nói trợn mắt há mồm để hình dung. Như vậy khi Mộ tiểu thư thấy hình ành bên trong, Hoắc Cảnh Sâm lại bước ra từ một chiếc Chery QQ, hơn nữa đã rất thành công làm cho xe Chery QQ lên cấp bậc xe thể thao thế giới, gương mặt cô lúc này có thể dùng đủ loại màu sắc để hình dung.
Lời nói sống động như thật của phóng viên đã đủ làm cho Mộ Niệm Thần hiểu ra chuyện gì đã xảy ra vào một ngày một đêm này rồi. Được rồi, nhưng đây cũng là giới hạn mà mọi người bên ngoài suy đoán thôi. Bạn nhỏ Tây Hàn cũng không thể để mẹ mình biết được, tất cả chuyện này đều do một sai lầm nhỏ của hắn đưa tới.
Mộ Niệm Thần lo lắng thở dài một tiếng, sau có chút không bình tĩnh nằm xuống, một cái tay đặt tại vị trí tim của mình, bộ dáng yếu đuối. Rồi sau đó run run từ trong chăn đưa ra ngón tay của mình, ngón trỏ chỉ về phía màn hình TV:
"Tắt nó cho mẹ."
Mộ Niệm Thần thỉnh thoảng lại như vậy, chùm kín chăn trước ánh mắt của Tây Hàn, hắn dùng ngón chân cũng biết mẹ mình đang u oán vì chuyện gì.
Tây Hàn từ trên ghế salon nhảy xuống, khéo léo tắt TV, đi tới trước giường bệnh, hôn một cái lên trán của mẹ mình:
"Mẹ, mặc dù mới phẫu thuật không thích hợp để khóc lớn một trận, nhưng mà mẹ muốn khóc thì khóc đi."
". . . . . ." Mộ Niệm Thần im lặng, bộ dáng cô giống như muốn khóc lắm sao?!
Nhưng trên thực tế, Mộ tiểu thư à, vẻ mặt kia của cô có thể sánh ngang vẻ mặt táo bón của Cố San San rồi đó, không chỉ giống muốn khóc thôi đâu? Đơn giản có thể dùng hai từ thảm thiết để hình dung được rồi đấy.
Mộ Niệm Thần khóe miệng run rẩy, không có ý định giải thích thêm điều gì với đứa con nhà mình. Nhưng tựa như vừa nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Tây Hàn và Hoắc Thần Viễn:
"Con trai ngoan, hai đứa các con sẽ ở bên cạnh mẹ chứ?"
Tây Hàn gật đầu một cái, Hoắc Thần Viễn trong ánh mắt uy hiếp của Tây Hàn khinh thường gật đầu một cái.
Trong nháy mắt Mộ Niệm Thần yên lòng, thời khắc mấu chốt vẫn là hai đứa con nhà mình đáng tin nhất. Hoắc Cảnh Sâm cái tên đàn ông chết tiệt kia, ban đầu cô không nên lập tức đỡ cho hắn phát súng kia. Không phải sao, bây giờ người ta ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, còn đến Mộ thị làm Tổng giám đốc, có sang đây nhìn cô một cái không?
Sau khi cảm giác không cân bằng qua đi, trong đầu Mộ Niệm Thần lại lặp đi lặp lại chiếc xe Chery QQ đỏ chót sau lưng Hoắc Cảnh Sâm, nhìn thế nào thì cũng thấy bộ dạng hắn như đang có tin vui. Mặc dù khí thế Hoắc Cảnh Sâm đã làm cho chiếc xe lên tới đẳng cấp xe thể thao thế giới, nhưng thời điểm này cũng không tiêu trừ được cảm giác ức chế của cô.
Người đàn ông kia có cần phải thay đổi như vậy hay không, nhất là lúc ký giả hỏi hắn có phải có bệnh không tiện nói ra phải không? Mộ Niệm Thần thừa nhận mình thật hả hê.
Trăm năm khó gặp một cơ hội nhạo báng như vậy, chờ một lát nhất định phải thu lại, về sau thời điểm tâm tình không tốt lấy ra xem đi xem lại, đặc biệt là lúc Hoắc Cảnh Sâm làm tâm trạng cô trở nên căng thẳng. Đúng, nói tóm lại, về sau nhìn đoạn video này mình tuyệt đối sẽ không cảm thấy đau, chân cũng không đau đớn, có thể một hơi leo lên lầu năm cũng được.
. . . . . .
Mộ tiểu thư, cô thật ra đã chịu một kích thích rất lớn đúng không?
Vài phút sau, Mộ Niệm Thần đột nhiên kéo cái chăn trên mặt mình xuống, rồi sau đó cười đến nỗi bả vai run lên bần bật, dáng vẻ này rơi vào trong mắt hai đứa con trai, thế nào cũng cảm thấy hình như Mộ tiểu thư lại có ý nghĩ tà ác gì rồi.
"Các con, thằng nhãi Hoắc Cảnh Sâm nếu dám cưỡi lên xe đạp mang nhãn hiệu Phượng Hoàng rồi lên trên thuyền với một cái áo sơ mi trắng và quần jean, tuyệt đối sẽ có một loại kinh diễm thời gian thật tuyệt diệu."
". . . . . ." Tây Hàn lặng yên, cái này chẳng lẽ chính là tâm điện cảm ứng trong truyền thuyết sao?
/258
|